Trang

30 tháng 12, 2007

Vỡ kế hoạch

Rồi, thế là kế hoạch đi ba lô Đà Lạt lại bị vỡ. Viet Nam Airlines không còn chỗ cho chuyến bay sáng mai đi Đà Lạt, Mai Linh thì không có xe đi Đà Lạt chuyến tối, Thành Bưởi thì chuyến cuối cùng xuất phát lúc 21h00 rồi, vậy mà mà mới có 21h15 mà xe đã chạy rồi sao? Hơ hơ... Thôi, đành hẹn tụi bây, lần khác tao lại vác ba lô lên đó chơi vậy... Hichichic. Đi ăn đám cưới mà vác theo cái ba lô để tiến thẳng ra bến xe luôn, tranh thủ dữ thế mà vẫn không kịp chuyến xe cuối cùng.
 
Hôm nay đi ăn đám cưới một ông anh ngày xưa từng hợp tác mở công ty với mình, năm nay đã 46 tuổi mà mới bước lên xe bông lần đầu tiên, sánh duyên cùng cô dâu cũng khoảng 40 tuổi. Bởi vậy, chẳng hiểu vô tình hay cố ý, cái đám ca sĩ đám cưới, cả chuyên nghiệp lẫn nghiệp dư (cây nhà lá vườn) toàn hát mấy bài ca ngợi đời sống độc thân như : "Dừng bước giang hồ" (chắc tặng chú rể), "Sao em nỡ vội lấy chồng" (cái này chắc tặng cô dâu... Má ơi, người ta đã 40 tuổi rồi mà nó còn hỏi sao nỡ vội lấy chồng. Pótay thiệt chứ!). Cái này thuộc dạng "Văn hoá đám cưới" nè, có nhiều người, nghĩ cũng buồn cười, đi đám cưới của người ta mà muốn giúp vui bằng cách hát những bản nhạc, mà cái tựa đề nghe là thấy vô cùng "phản cảm" với không khí vui tươi của một đám cưới, đại loại như "Đêm cuối, Sao em nỡ vội lấy chồng, Ngăn cách, Tiễn Đưa...". Hê hê hê, Hổng hiểu sao cô dâu chú rể lại cho hát nhạc sống thế này nhỉ , để nhạc êm dịu hay nhạc hoà tấu hay hơn. Mấy người lên hát nhăng hát cuội thế này, mai mốt người ta có gì là đổ thừa chết luôn đó!
 
Gặp lại mấy anh chị em trong công ty cũ, ai cũng xinh & phong độ hẳn ra, nhưng có một thứ không thay đổi: vẫn nói bậy (dirty joke) như ngày nào, chỉ có điều, bây giờ cái cơ hội tụ họp lại để nói bậy như ngày xưa không còn nữa. Có người giờ đang làm sếp của một công ty, có người đang ở nhà chồng nuôi, có những người chuyển sang công ty khác... nhưng khi tụ họp vào bàn, vẫn là một tinh thần Wagon đoàn kết, tình cảm &... nói bậy. Giờ thì xa lắm rồi...
 
Gặp lại bà sếp cũ, vẫn đằng đằng sát khí như ngày xưa. Nhưng mà bây giờ, có phần dìu dịu hơn vì chắc cũng ngại với tụi nhân viên cũ. Cái mối quan hệ vẫn chưa được cải thiện, thế nên, đi ngang qua bàn mình nên làm lơ & ngẩng cái "mẹt" lên trời mà thẳng bước. Một người trong bàn bực dọc nói : "Cũng may là bả đi trong quán, chứ đi ngoài đường mà hất cái mặt kiểu này là trượt vỏ chuối & đạp "mìn" thí mịe lun...". Mọi người tính "say hello" với bả, nhưng cái kiểu này thì thôi, quẳng cục lơ chắc được hơn rồi.
 
Nghĩ cũng ngộ, chuyện ngày xưa cũng qua hết rồi, giờ ra khỏi công ty thì ai cũng bình đẳng như ai... thế mà vẫn có người thù dai, dai đến mức bất chấp nhiều thứ. Chẳng màng tới chuyện này nhiều lắm, nhưng thái độ thế khiến ai cũng ngỡ ngàng. Sao con người ta, ít chịu hạ cái "tao" của mình xuống, để cho lòng nhẹ nhàng hơn nhỉ? Bởi mới nói, chừng nào con người ta chịu bỏ qua cái "thất tình lục dục" thì mới sống được thanh thản hơn.
 
Mô phật, hôm nay nói chuyện triết lý thí ớn lun... Thoy, tụt cột điện xuống rồi đi ngủ. Có mấy tấm hình đem khoe với mọi người. Ai cũng đẹp hơn, xinh hơn & phong độ hơn xưa, trong đó có tui... Kekeke

Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket


Photobucket



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét