Trang

6 tháng 12, 2007

Viết cho em...




Buồn…

Mấy hôm rày anh linh tính có chuyện chẳng lành xảy ra, thế mà nó rơi ngay vào cái lúc này. Hôm nay tinh thần xuống thật, bao nhiêu chuyện không vui lại cứ dồn vào anh cùng một lúc. Chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống vô vị đến mức nhạt thếch như nước ốc luộc thế này. Sáng tính nghỉ buổi sáng, nhưng rồi lại thôi.

Vào văn phòng có làm việc được gì đâu, chỉ ký tá vài ba giấy tờ rồi ra gặp một người bạn cũng khá lâu rồi mới gặp lại. Cô bạn này là người bạn phổ thông duy nhất còn nhớ sinh nhật anh. Chả biết mình ăn ở như thế nào mà người ta quên mình mất tiêu vậy ta? Cũng phiếm chuyện trên trời dưới đất, từ cổ chí kim, từ đông sang tây. Rồi vô tình nhắc tới em, đâu biết rằng hôm qua em đã chính thức nói lời chúc mừng sinh nhật anh bằng một viên đạn…

Đau chứ, đau lắm em ạ! Không đau sao được khi 3 năm trời quen nhau ở Việt Nam, vui vẻ hứa hẹn đủ điều, để khi lên máy bay sang phương trời ấy, hơn 2 năm tình cảm dần nhạt nhẽo. Uh, khi em vừa rời khỏi Việt Nam thì bắt đầu như đi vào một công thức mà nhiều người khuyên bảo anh: “xa mặt, cách lòng”. Cũng cảm thấy sờ sợ, cũng cảm thấy bất an nhưng anh luôn tự huyễn hoặc mình bằng ý nghĩ “người yêu mình sẽ là ngoại lệ”. Thế mà…. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu lắm, nhưng anh vẫn không tránh khỏi sự ngỡ ngàng. Làm sao em biết, bia đá không đau, hả em? Chẳng trách em đâu, chỉ buồn thôi… Rồi cũng sẽ qua hết mà.

Mấy hôm nay nhà anh cũng có chuyện, chuyện nhà chuyện cửa ấy mà. Bất giác, anh cảm thấy mình thiệt thòi nhiều lắm… công sức bao nhiêu năm đi làm, anh đổ vào đấy… thế mà… giờ nếu có ra đi thì cũng trắng tay. Chẳng bao giờ anh có ý nghĩ phân bì hay so sánh với ai, nhưng không thể nào tránh khỏi nỗi buồn cho mình, nỗi tủi thân vì thiệt thòi. Có phải làm anh cả thì phải thế???

Uh, thì cái số nó vậy. Đôi khi anh nghĩ chắc là ông trời cho anh hiện diện trên cõi đời này để làm cật lực rồi trả nợ đời, trả nợ những người chung quanh… Mà chẳng biết bao giờ mới dứt. Mệt mỏi lắm rồi, thất vọng & chán chường lắm rồi… Anh sợ về nhà, anh sợ phải đối mặt với bốn bức tường & cái nick của em trên máy tính. Delete thì sợ mình sẽ quên, để lại thì nó cứ nhè nhẹ đâm vào tim anh mỗi khi nhìn thấy nó.

Thì mọi thứ rồi sẽ qua thôi, chỉ biết rằng ở thời điểm hiện tại anh đang chơi vơi lắm. Chẳng biết mình sống vì cái gì, vì ai.. quả thật là bi kịch, em nhỉ? Rồi bão cũng qua, rồi mưa cũng tạnh, nhưng anh chẳng biết đến khi nào anh mới nguôi nhớ em.

Để anh gửi tặng anh bài Biển Nhớ, coi như tự an ủi mình nhé…

Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ

Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ
Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn

Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đêm mờ

Hồn lẽ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn

Hôm nào em về, bàn tay buông lối ngõ
Đàn lên cung phím chờ sầu lên dây hoang vu

Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về

Chiều sương ướt đẫm cơn mê
Trời cao níu bước sơn khê

Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rũ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hồn, nghe ngoài trời giăng mây luôn

Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm

Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng

Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
 



2 nhận xét:

  1. Khương à! Sáng nay chị vào blog em, lục lọi lại nhũng trang viết cũ của em...đọc để đồng cảm với cậu em trai của chị.Nhìn biển miên man buồn..chia sẻ cùng em nỗi chơi vơi vì chị đã từng chơi vơi như thế. Mọi chuyện rồi sẽ qua, hãy vui lên vì bên em còn có bạn bè trong nhóm , còn có chị luôn lắng nghe em , Khương nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn chị... Cũng đã qua lâu lắm rồi, 5-6 năm rồi còn gì... Mọi thứ đã thành quá khứ rồi chị ạh.

      Xóa