Vậy là em đã quên tôi,
Như thuyền quên ghé khúc bồi bãi sông.
Tình duyên thôi đã xuôi dòng,
Lục bình cũng hóa mênh mông nỗi sầu.
Cá kia sợ bóng thuyền câu,
Nước sông chẳng xóa vết nhàu trong tim.
Chiều quê chắp nhặt giọng chim,
Đêm ngày không vẳng tiếng bìm gọi sông.
Cỏ lau quên lớn bên đồng,
Vì em quên nhớ tiếng lòng ngày xưa.
Giật mình đau buổi ban trưa,
Tiếng gà không gáy tiễn đưa nhau về.
Vậy là em đã xa quê,
Khi nào có nhớ, thì về với anh....
(Canonian Nguyen)
Vậy là em đã xa quê,
Trả lờiXóaKhi nào có nhớ, thì về với anh....
Mr. Canonian tương tư dữ đa!
Heheh, cái ni gọi là loãng moạn tí thôi...
XóaNghe buồn quá Khương ơi. Vậy mà cũng gần 6 năm rồi!
Trả lờiXóaHehehe, 6 năm thì vết thương nào cũng lành rồi chị ah...
Xóa