Chẹp. Dạo này tinh thần xuống kinh khủng, xuống đến mức mình nhận thấy một cách rõ rệt. Con người ta luôn có xu hướng tự cân bằng, khi tinh thần bắt đầu chông chênh thì người ta tìm cách thăng bằng nó lại, bằng cách này hay cách khác: đi chơi, tám chuyện, xem phim thư giãn, lao đầu vào công việc hay tìm cách lấp khoảng cô đơn. Thế mà đối với mình, mình cứ để nó tuột dốc không phanh. Chắc cũng không lâu nữa đâu thì nó sẽ chạm chân dốc… Đã vậy, lại thêm cái chứng mất ngủ bắt đầu xuất hiện, mỗi đêm chợp mắt được vài giờ đồng hồ, 5 giờ sáng đã thức dậy chẳng biết làm gì, trằn trọc mãi mà không quay trở lại giấc ngủ. Thành ra, sáng cứ phải kiếm một ly thuốc phiện đen đen, có đá, ít đường để giúp tránh tình trạng gà gật, nửa tỉnh nửa mê trong lúc làm việc. ![](https://lh3.googleusercontent.com/blogger_img_proxy/AEn0k_sFwsYk7fBTUKHCUbP1ReR0BSpnHJGSK1__4tJNh12sP56yGRZAKrxRimJwQfhX4JHB2EihQc5X4floAcnaBv7mTHSkdTZJaQrKtlg5KG_iJogWwqB3RkM7DgBQmkw=s0-d)
Chán là cái cảm giác bắt đầu nhen nhóm trong mình. Chẳng biết cái chán của mình như thế nào, nhưng nó lại lúc thực, lúc ảo. Không rõ ràng cụ thể được chán việc gì, chán ai, chán thế nào, nhưng túm… quần lại là bắt đầu chán. Ví von nó giống như ngày xưa bà gom lá khô thành một đống rồi un khói. Lửa nhen nhóm trong đống lá… chỉ chực cháy khi có một cơn gió nào đó thổi qua. Thôi thì cụ thể hoá nó tí. Này nhé, chán cái cảnh mỗi sáng thức dậy ủi đồ, đánh răng, rồi tắm rửa rồi dắt xe đi làm, chán cái cảnh vô công ty bắt đầu những công việc bàn giấy, con số. Sợ một con số nào đó cụ thể, vì nó là một cái áp lực vô hình đối với mình. Chán cái việc trông chờ vài offline message nhắn tin chúc một ngày làm việc vui vẻ (Giờ còn gì nữa mà chán!). Chán phải về nhà sớm, chỉ muốn về nhà thật khuya lúc mọi người đã ngủ & mình lặng lẽ, lầm lũi khoá cửa & đi vào trong phòng. Chán luôn cả bản thân mình nữa. Mọi thứ dường như đang hoá ra rất đỗi tầm thường…
Hèm… Hổm rày đang nhờ người bạn tìm giúp cái chung cư ở Quận 7 để mua trả góp (chứ tiền đâu mà trả một lần. Kekeke, hổng có soang thế đâu!). Chắc phải mượn nợ mua quá à! Có ai có tiền “ở không” cho tui mượn với? Hổng cho mà để tui biết có nhiều là tui chém ráng chịu à nha… Mà bảo đảm chém chưa chết đâu, xong còn chẻ thêm hai cây tre già dài cỡ 5 mét, mỗi cây tui bắt kẹp sát một nách rồi tui đứng ở đằng sau mà kéo ngược… (Chàiii, sao lúc này đi với Ông Đức riết rồi thành người của Ác Nhơn Cốc luôn, có khi nào trở thành Cốc Chủ luôn hông dzị? Bởi ta nói, gần mực thì đen mà…)
.
Uh, tính mua 1 cái chung cư cho nhỏ em nó đứng tên, nếu có ở thì ở, còn không lỡ anh hai nó “mạng hệ” nào thì nó có thể cho thuê kiếm tiền hàng tháng. Hehehe, thanh thản mà ra đi nhé kưng! Đời đâu biết được chuyện gì sẽ xảy ra, phớ hôn? Mà phải cố gắng thúc đứa bạn sớm sớm tí, chứ hổm rày nó cứ xìu xỉu ển ển, làm mình đu theo cũng oải. Xúc tiến cái vụ này sớm đi, nghe chưa!
Hôm qua lại nhậu, dạo gần đây hình như nhậu nhiều nên hơi bị lên đô… Uống 5,6 chai mà cảm thấy rất đỗi bình thường. Ghét nhứt cái màn nhậu hổng nhiều mà phải đi về nhà sớm vì phải vác cái mặt Quan Công về trình diện với xóm làng và… hai họ, nhằm để khoe ta đây vừa mới nhậu mới ghê! Nhắn nhủ riêng với các chiến hữu: chừng nào tui ra ở riêng roài thì nhậu mọi lúc mọi nơi, chứ hiện giờ vẫn còn đang ở trong vòng phong tỏa. Hức hức hức…![](https://lh3.googleusercontent.com/blogger_img_proxy/AEn0k_vNuBiS1PGWjRm2n24b2-xT0cM0WgEVQrKnLkbPUH83GhFYzo--A4-TLbM8eZbNWyaoprPZtg3FeIhnfVORef7ZZyBrSxLW2Hkr6Q2t_Fhz2yhQprKxp8fQgKwW2x8=s0-d)
Mới nghe cái bài này của Phú Quang, hợp tâm trạng ghê, post lên cho mọi người nghe nhé…
Chuyện Bình Thường Cuối Cùng
Nhạc: Phú Quang – Trình bày: Mỹ Linh
Có những khi về qua phố, phố chói chang không thấy mặt trời
Có những khi về qua phố, phố quá đông không thấy mặt người
Chợt gặp mình cười như đá ngu ngơ.
Một sớm mai nào,
Thấy mình trong gương tóc mờ như sương.
Một sớm mai nào,
Chợt tỉnh cơn say, không còn bạn bè, không lời hẹn thề.
Có những khi chiều nghe nhớ, nỗi nhớ xưa nay cũng nhạt mờ.
Có những khi về trong gió, gió xót xa, thương mối tình hờ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét