Trang

24 tháng 12, 2007

Nỗi... sợ mùa đông



Nhạc: Phú Quang
Lời: Thảo Phương


Dường như ai đi ngang cửa,
Gió mùa đông bắc se lòng
Trút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi.

Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
Giờ đây cũng bỏ ta đi.

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Mùa thu cây cầu đã gãy
Thôi đành ru lòng mình vậy

Vờ như mùa đông đã về.

-------------------------------
Chiều, để cái status "Dường như ai đi ngang cửa, gió mùa đông bắc se lòng...", một người bạn nhảy vào & bình luận: "Ma chứ ai mà hỏi dường như ai đi ngang cửa? Ma đi ngang mới cảm thấy lành lạnh, chứ ở Sài Gòn thì làm gì có gió mùa đông bắc?". Trời! cái status của người ta lãng mạn thế mà suy luận ra trần tục & kinh dị không chịu nổi. Tui đang bay bổng trên trời nhưng sao kéo tuột tui xuống 18 tầng địa ngục gặp ma vậy? Nhưng mà cũng hợp lý, nhỉ? Kekeke.
Mà chắc là thật rồi, cái lành lạnh ấy chắc là từ "bóng ma", "bóng ma" của nhiều năm trước, đã từng theo đuổi & ám ảnh mình suốt mấy năm trời, khiến cho mình phung phí cuộc đời trong những cơn phiền muộn suốt ngần ấy năm. Noel năm nào cũng là nỗi ám ảnh khó thoát của đời mình, vì trong Noel, ngoài cái lành lạnh của tiết trời đông làm mình buốt tim, thì cái không khí rộn ràng nhộn nhịp tất bật của những ngày cuối năm cũng làm mình nhoi nhói. Mà đặc biệt, là những chuyện ngày xưa nó cứ như in trong đầu, làm tim cũng đập lỗi nhịp. Chẳng hiểu thế có phải là nguyên nhân của cái bệnh hở van tim, mà mình thường gọi là bị "tim xì dzòi" không nữa. Hehehe.
Oài. Dạo này cũng hiếm khi ăn cơm nhà nên hôm nay tranh thủ về sớm dùng cơm với gia đình. Đôi khi nghĩ mình cũng tệ thiệt, hào phóng thời gian với bạn bè, nhưng lại bủn xin thời gian với gia đình... có nên thế không nhỉ? Với lại, cũng hứa với con bé em út mua tặng nó một cái bánh bucher để mừng Giáng Sinh, nên phải thực hiện. Vậy mà khi mang cái bánh kem về tới nhà, nó chống nạng ra hỏi: " Có phải ông già Noel tới nhà phát quà không?" Trời! Hổng lẽ mình cũng đẹp troai như ông già Noel hả ta?
Chẹp. Giáng sinh năm nào cũng thế, mình cũng trốn ở nhà. Trốn mình, trốn mọi người & trốn luôn cả những cái kỉ niệm của một thời "bồng bột & nông nỗi". Mà đôi khi, muốn thoát khỏi nó phải trả một cái giá hơi đắt & tốn một thời gian dài chìm ngập trong cái vũng lầy phiền muộn. Có phải đây là cái mà sách báo thường gọi là hiện tượng "Bóng đè", là một hình ảnh cứ ám ảnh & vây lấy mình trong một thời gian dài, khó thoát khỏi nó để quay về với thực tại.
Ngày Giáng Sinh, mở Yahoo lên, trong cả trăm nick Yahoo mà chỉ có 1 nick của người bạn nọ sáng đèn, và mình online nữa chứ... hehehe... Thế mới biết! Xin thành thật chia buồn cùng người bạn online này nhé & thành thật chúc mừng những người đang offline vì những người này hiện giờ đang vui vầy cùng bạn bè của mình để mừng đón Giáng Sinh.
Ngoài trời hình như lạnh hơn tí rồi đấy... "Jingle bells, jingle bells, jing cái đầu con heo"... Thôi thắp điện cho cây thông & ăn bánh rồi đi ngủ đây... Chúc mọi người một đêm Giáng Sinh an lành!





Photobucket


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét