Sáng tác: Lã Văn Cường - Trình bày: Hồng Nhung
Ôi có đôi khi thèm như gió đi hoang
Sống kiếp lang thang, dạo chơi khắp núi rừng
Rũ lá rơi vàng, về thăm biển mênh mông
Vượt ngọn sóng dâng tràn
Ta là gió trên ngàn.
Ôi phải chi ta là con suối sông kia
Sống kiếp giang hồ, dạo chơi hết bến bờ
Để có tiếng chim và em mãi ngây thơ
Ta đâu biết mong chờ
Ta thôi hết vật vờ.
Ôi có đôi khi thèm như lúc tuổi thơ
Sáng sáng tung tăng, đùa vui hát vang lừng
Chẳng biết suy tư đời kia vấn vương gì
Rồi chiều tới mơ màng
Đợi chờ sáng tưng bừng .
Ôi có đôi khi nằm nghe những cơn mưa
Muốn sống cô đơn cùng chăn ấm trong phòng
Chỉ thấy mái hiên và ta đứng co ro
Buồn nhả khói lên trời
Lòng nhịp rối tơi bời .
Ôi có đôi khi thèm như những con chim
Cứ hót líu lo rồi tung cánh lên trời
Đến đến đảo hoang, tìm nơi vắng bóng người
Rồi cười nói một mình
Và lặng khóc một mình .
-----o0o-----
Sống kiếp lang thang, dạo chơi khắp núi rừng
Rũ lá rơi vàng, về thăm biển mênh mông
Vượt ngọn sóng dâng tràn
Ta là gió trên ngàn.
Ôi phải chi ta là con suối sông kia
Sống kiếp giang hồ, dạo chơi hết bến bờ
Để có tiếng chim và em mãi ngây thơ
Ta đâu biết mong chờ
Ta thôi hết vật vờ.
Ôi có đôi khi thèm như lúc tuổi thơ
Sáng sáng tung tăng, đùa vui hát vang lừng
Chẳng biết suy tư đời kia vấn vương gì
Rồi chiều tới mơ màng
Đợi chờ sáng tưng bừng .
Ôi có đôi khi nằm nghe những cơn mưa
Muốn sống cô đơn cùng chăn ấm trong phòng
Chỉ thấy mái hiên và ta đứng co ro
Buồn nhả khói lên trời
Lòng nhịp rối tơi bời .
Ôi có đôi khi thèm như những con chim
Cứ hót líu lo rồi tung cánh lên trời
Đến đến đảo hoang, tìm nơi vắng bóng người
Rồi cười nói một mình
Và lặng khóc một mình .
-----o0o-----
Vô karaoke, chọn bài "Có đôi khi" của Lã Văn Cường, chẳng thèm nhìn lời hát bởi vì hát theo quán tính, hát thế này: "Ôi, có đôi khi... thèm như thú đi hoang...". Đứa bạn tự nhiên nó ngồi cười ngặt nghẽo... Chuyện gì vậy ta? Nó mới ôm bụng cười nói, bài hát của người ta là "gió đi hoang", mà mày lại hát "thú đi hoang", làm gió không làm, đi làm thú? Nhưng mà nhìn lại mình, cũng giống thú thiệt... Hát tới khúc cuối cùng, nó còn cười nhiều hơn... "Rồi cười nói một mình, và lặng khóc một mình". Nó bảo, chỉ có mấy đứa khùng mới làm như thế!. Túm quần lại, nó kết luận: "Mày là một con thú hoang bị khùng". Trời ơi, bạn bè có cần xỉ vả nhau thế không hở trời...?
Cứ mỗi lần có tâm trạng, là một mình xách ba lô lên đường. Đi nhiều đến nỗi, tỉnh nào dễ đi tí xíu, tỉnh nào du lịch phát triển tí xíu là mình "mò" ra. Cái tính đi hoang quen rồi, hoang đến nỗi đi tới nơi nào cũng kết bọn. Ngủ nhà dân tộc cũng đã từng, ngủ nhà bạn bè cũng quá quen, ngủ khách sạn cũng nhiều lắm... Bởi vậy, mình mới thấm cái câu thèm như thú đi hoang. Ặc ặc ặc. Đang tính 31/12 này lại làm thú một lần nữa. Chẳng thà làm thú đi hoang, làm gió rong chơi suốt ngày, làm con sông con suối vô tư, chẳng thà làm cỏ cây chẳng biết suy nghĩ, thế mà hay! Nghe bài này... tự nhiên nó thấm sâu vào tận xương tủy.
Hôm đó nếu bạn bè có gọi mà không bắt máy, thì xin đừng... trách đa đa. Vì con đa đa đang khóc nỉ non & chuẩn bị tung cánh lên trời. Uh, đang xuống tinh thần lắm, xuống chạm đáy rồi, phải vác ba lô đi thôi.... Tính nói nhiều hơn nữa, nhưng thôi... Hẹn dịp khác lại nhảm tiếp.Tặng mọi người vài tấm hình coi chơi, nơi "thú hoang" đã từng đi. Hehehe
Sapa - Thác Bạc
Sapa - Bản Cát Cát
Hà Nội - Văn Miếu Quốc Tử Giám
Hạ Long
Hồ Ba Bể - Bắc Cạn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét