Trang

27 tháng 9, 2008

Cần Giờ hỗn chiến

Sáng nay, mình rắp tâm trả thù… cái độ Nghinh Ông. Ai bảo người ta sống trong thù hận là đau khổ, là tội nghiệp nhỉ? Chứ mình thấy sống trong thù hận kiểu này, luôn có ý tưởng rắp tâm trả thù kiểu này thì quả là thật là sướng đến tê người. Cái độ “Nghinh Ông” của nửa tháng trước tưởng đâu đã “mồ yên mã đẹp” dưới sự lãng quên của mọi người rồi chứ, vậy mà, nó lại bộc phát một cách tình cờ trong một buổi trà dư tửu hậu.

Khăn gói xuống Cần Giờ từ lúc… 8h sáng (vì lúc này mới ngủ dậy thôi muh), hành trang lên đường là 1 cái máy chụp hình và vài cây cần câu. Tổng cộng 6 người thì vác theo 6 cây cần câu hơi… dài. Hihihi. Theo lời của một lão già nhất trong bọn thì, 6 cây cần câu này mang xuống Cần Giờ không phải để sát cá, mà là sát… gái. Hehehe, nói tới đây, mới nhớ lại một cái dirty joke được truyền miệng trong giới văn phòng mà hình như đã tồn tại từ lâu rồi:

Trong một cuộc đối đáp về cái sự luyến láy của từ ngữ, một cô gái ở vùng Đất Thép Thành Đồng hứng khởi “Cô gái Củ Chi chỉ c… hỏi củ chi?”.
Cô gái Hải Dương cũng không vừa: “Cô gái Hải Dương hưởng giai ở Hải Dương”
Anh trai Cần Giờ thì “Anh trai Cần Giờ giơ cần hỏi cần giờ?”
Chú Hải Phòng đâu có kém cạnh: "Con trai Đồ Sơn sơn đồ bán đồ sơn"!
Em gái Hà Nội e thẹn: "Trai Hàng Chuối chuồi háng bảo hàng chuối"!
Một anh bộ đội mới xuất ngũ: "Chàng trai Giải Phóng phỏng gi... hô giải phóng”

Hôm nay quả thật là trời mát mẻ, không nắng (chắc nhờ cái cơn áp thấp nhiệt đới ngoài biển Đông) nên phù hợp với chuyện đi câu. Vọt xuống Cần Giờ lúc hơn 9h sáng mà cứ ngỡ trời còn sớm lắm. Ghé nhà ông anh ở Cần Giờ chơi một tí, rồi mọi người kéo nhau vào trong mấy cái đập nước, nằm sâu về mé biển & là một trong những nhánh sông của cửa sông Rạch Gầm-Xoài Mút, nơi ngày xưa vua Quang Trung Nguyễn Huệ từng có một trận chiến tơi bời với đám giặc Xiêm & Chúa Nguyễn năm 1785. Thì giờ đây, hơn 300 năm sau lại xảy ra một trận chiến của đám giặc cỏ Sài Gòn. Hihihi




Photobucket

Phải công nhận, muốn tìm sự bình yên hay chút xíu thư thái trong tâm hồn thì con người ta nên tìm về với thiên nhiên. Mình là chúa ghét môn câu cá, vì luôn luôn không đủ tính kiên nhẫn để chờ đợi một điều gì, thế mà hôm nay lại được sống chậm lại, sau những bon chen của cuộc sống đời thường. Đôi khi mình nghĩ, câu cá giống như một vụ đầu tư lâu dài như : mua sắm cần câu chuyên nghiệp, mồi, tầm nhìn quan sát nơi nào có cá, tính kiên nhẫn & thời gian… những thứ này trộn chung với nhau sẽ có thể có thành quả hoặc không có thành quả. Mà đầu tư không có biết chắc kết quả thì đầu tư làm gì nhỉ? Bởi vậy, cũng chẳng hiểu tại sao người ta lại mê mẩn cái thú vui này...


Sau khi gửi xe ở ngoài lộ, mọi người lội bộ trên một quãng đường đất khá xa để vào nơi câu cá. Mà chỉ có lội bộ được thôi, chứ phóng xe vào là té như chơi vì đường còn khá trơn trợt sau cơn mưa tối qua… Đã lâu lắm rồi mình có lại cái cảm giác tuổi thơ hăm mí năm về trước, bởi cái mùi ngai ngái của đất ướt trên đường quê, thoang thoảng mùi đăng đắng của mớ rau đất đắng mọc dọc theo bờ đê mà mình đi qua. Mùi tanh tanh dễ chịu của bùn non từ những cái đìa nuôi cá mới được tháo nước, cộng với tiếng chim bìm bịp kêu nước trong những bụi dừa nước, đước, vẹt - những loại thực vật đặc trưng của vùng sông nước lợ… Tất cả, tất cả là những hình ảnh của ngày xưa mà hình như lâu lắm rồi, nó đã trở thành những cái ký ức đã phai mời của người thành thị, mà rất lâu rồi , người ta đã bỏ quên sau nó những tất bật hối hả của sự bon chen thường nhật.



Photobucket

 
Photobucket
Áhhh, đố ai kiếm được con... chim???

Chẹp. Vác trên người một thùng ken đi một quãng khá xa mà… không biết mệt (Hừm, vác cái khác chắc là than vắn thở dài rồi). Thế mới nói, cái gì liên quan tới ăn nhậu thì… sung sức lắm, còn việc nhà thì biếng nhác thấy ớn luôn.

Tới nơi, sau khi đã yên vị thì những nhà câu cá chuyên nghiệp của bọn mình tranh thủ kiếm mấy con cá để nhậu. Nhưng ông trời hình như cũng công bằng lắm, ổng đổ mưa khá to để cái nhóm “sát sinh Sài Gòn” này không có cơ hội ra tay tàn sát thủy sinh vào ngày 30 mồng một. (Mai ăn chay đó nha bà kon!). Câu không được con cá nào, nhưng cuộc ăn nhậu thì diễn ra cực kỳ hoành tráng.

Photobucket


Photobucket
 
Cái nhà bọn tui ghé chỉ là nhà của ngư dân bình thường trong khu vực sông nước này thôi, nhưng là nơi tập trung thu mua hải sản tươi sống vừa mới đánh bắt được trên đoạn sông này. Ghe chài bất kỳ ở đâu, mới đánh bắt được dù nhiều hay ít, hải sản ngon dở thì sau mỗi con nước cũng ghé vào cái “trạm trung chuyển” mua bán nhanh, gọn để kiếm ít tiền trở về nhà sau mỗi chuyến đánh bắt.

May mắn cho cái nhóm của mình, là vừa tới sau khi có một ghe chài vừa đi, nên hải sản mới thu mua còn cực kì tươi sống. Mực, bạch tuộc thì ngoe nguẩy mấy cái xúc tu, còn mấy con tôm tích thì cứ búng tới, búng lui y nhưng đang muốn cố thoát khỏi tầm nhìn của “kẻ thù - khắc tinh với số phận của chúng”. Cua biển thì khỏi nói, hôm nay tối trời nên cua biển đang chắc thịt lắm, con mắt nó giương lên cảnh giác với những “sát thủ hải sản” đang xì xồ bàn luận về số phận của tụi nó. Và bọn nó có biết đâu, sắp sửa có người hại đời bọn nó rồi…
 
Sau khi chọn lựa hải sản, dặn bà chủ làm món ăn xong thì mưa bên ngoài trút xuống thật to. Chờ một tí, hải sản được mang ra trong sự háo hức chờ đợi & đói meo từ sáng. Quây quần bên bộ ván bên hông nhà vừa vừa uống bia ăn hải sản vừa đợi mưa tạnh… Gió bên ngoài lành lạnh nhưng bên trong thì nóng hừng hực. Không hiểu đó là vì nóng của rượu bia hay đó là vì cái nóng của… sự sung sướng???
 
Thôi, tranh thủ post mấy tấm hình ghi lại “trận trả hận” hôm nay. Cũng chẳng biết nữa, trả thù quành cháng thế này mà trong lòng mình vẫn còn mang nặng ân oán giang hồ với Cần Giờ. Chắc hôm nào, phải rửa hận tiếp tục. (Coi, thù dai thấy ớn…)
Photobucket
Mấy con tôm tích này, mỗi con nặng gần 3 lạng. Mà chỉ có giá 90.000 đồng. Ở ngoài nhà hàng là nó bán hơn 400.000 đồng cho hơn 600gram đó.
 
Photobucket
Con cá đối này, chắc là con cá đối "bà cố ngoại" vì nó cực kì to. Ngay cả mấy bác ngư dân ở đây cũng bảo là chưa bao giờ thấy con cá đối to như thế từ hồi xưa tới giờ. Vậy mà hôm nay có lại bán cho bọn mình. Quả là số... hưởng! Hehehe
 
 
Photobucket
Con bạch tuộc tươi đến nỗi mà vẫn còn ngoe nguẩy mặc dù đã bi mần thịt...
 
 
Photobucket
 
 
Photobucket
 
 
Photobucket
 
 
Photobucket
Bạch tuộc luộc nước me, ăn với mắm me... Chẹp chẹp, nghĩ tới giờ này vẫn còn thèm rõ dãi....
 
 
Photobucket
 
 
Photobucket
Ba nén hương trầm, tưởng nhớ đến con cá "bà cố ngoại " nướng trui, cũng gói bánh tráng chấm mắm me... Chẹp chẹp, ực ực...
 
 
Photobucket
Ăn xong, nhậu xong rồi nằm ngủ, bên ngoài thì "mưa rơi trên biển vắng..." Trời, có còn cái lạc thú nào bằng không????
 
 
Photobucket
 
 
Photobucket
Một cái góc bếp củi của ngày xưa, giờ đã lùi vào dĩ vãng...
 
Photobucket
Chẹp, Sau cơn mưa trên đường về dép ai cũng nặng thêm gần 3kg vì bùn.... Có người phải cởi... luôn cả dép để đi chân đất mà về luôn..

 

25 tháng 9, 2008

Tôi đi học

Phù… Đi học về là chỉ muốn gieo một quả mít 65 kí lô xuống cái giường quen thuộc. Vậy là bắt đầu trở lại cái kiếp học sanh của mấy cái trung tâm buổi tối… Ôi, ngày xưa ơi…
 
“Quay về kỷ niệm lúc còn học sanh…
Ngày cúp ngày vô cũng chẳng học hành
Đời học sanh có chút lưu manh,
Phiêu bạt giữa chốn trần gian có đôi khi buồn chuyện học hành…”
(Xin lỗi nhạc sĩ Thanh Sơn nhe. Kekeke.)
 
Chẹp, cũng tại cái tính cầu toàn, cộng với cái bản chất “xót tiền” nên nó như thế đó… Chiều chiều, cứ đúng 5h30 là lại cắp cặp, vở, bút và… USD vào lớp học. Í nhầm, USB mới đúng. Gác lại sau lưng là những tiếng gọi của đồng bọn với những cám dỗ của các độ nhậu nhẹt, ăn uống, xem phim, xem kịch… để rồi, làm một anh học sinh chăm bẵm chuyện nâng cao kiến thức ngày càng “out of date” của mình.
 
Ngày đầu tiên mình đi học gặp khá nhiều bỡ ngỡ, cứ bẽn lẽn, lẳng lặng vào lớp cứ như 1 tên tội phạm sắp bị phát hiện. Không bẽn lẽn sao được khi nhìn đi nhìn lại thì trong lớp mình là người già thứ… nhì. Chẳng qua, cái danh hiệu “già nhất” thì bị ông thầy giáo cướp mất tiêu rồi! Chung quanh toàn là “nhi cô lai” cỡ 9X, hoặc 8X đời cuối. Nghĩ lại cái thời huy hoàng của mình qua lâu lắm rồi… Nhục thí ớn. Hehehe
 
Nghĩ lại mà thấy nhục, là vì ngày xưa, mình đi học ở trung tâm nào cũng là bé nhất lớp. Bé nhất lớp cũng chẳng được ưu tiên gì cả, nhưng ít ra, có học dở hơn người khác thì cũng đỡ mắc cỡ. Còn học giỏi hơn người khác thì… ôi thôi, không nói ra thì ai cũng biết… người ta ngưỡng mộ, thán phục mình là cái chắc. Hehehe. Mà nói nào ngay, ngày xưa đi học tin học hay Anh Văn không đứng nhất thì cũng đứng nhì, vì toàn lựa những lớp dở mà học chung, chứ đâu dám học chung người giỏi. Vì thế, lúc nào cũng là người nổi bật trong lớp. Hí hí hí..
 
Uh, trở lại với cái lớp học của mình, thì bây giờ mình cũng là học sinh nổi bật nhất trong lớp nè, nhưng chưa phải là vì có học giỏi nhất hay không, mà là vì “có tuổi nhưng chưa có tên” nhất lớp. Đứa thì là sinh viên trường Ngoại Thương, đứa thì là sinh viên trường Kinh Tế, đứa thì học trường “Rờ Em Í Tê” (RMIT) cũng tham gia cái lớp lập trình viên môn Microsoft Access.
 
Nói đến đây, xin cho tui đính chính lại là không phải tui ham hố gì cái nghề lập trình viên (programmer). Cũng chẳng phải là tui muốn chuyển từ cái nghề “bán nước bọt & bán nhan sắc của mình” (salesman) sang cái nghề “Aiiiii có laptop hư, PC cũ… đồ bánnnnnn hônggggg????” (IT) đâu nhe. Mà là dự tính học lập trình để viết chương trình riêng cho công ty mình. Dọ giá sơ sơ cái chương trình để phục vụ cho công việc, mấy thằng viết chương trình nó chào bán mười mấy ngàn “đô na” (không biết có hiệu quả không nữa ah)… nên tiếc tiền. Nhất định đi học về & tự viết chương trình cho đỡ… đứt ruột. Ôh hô, mộng thì thế thôi, chứ còn nếu học mà không có khả năng viết nổi chương trình, thì ít ra cũng có cái kiến thức để bắt bẻ tụi nó viết lại cho đúng ý mình khi bỏ tiền ra mua chương trình đó. Hihihi
 
Kể chuyện này nghe với người bạn thân, họ bảo “Ông cũng vừa vừa phải phải thôi, cho người ta còn đất sống. Chứ cái kiểu này, Programmer chắc sẽ phải đổi nghề hết. Ai cũng sống kiểu tự cung tự cấp, tự thân vận động như ông thì còn gì là chuyên môn hoá sản xuất. Ông đang đi ngược lại với quá trình tiến hoá của Xã Hội rồi đó!!!” Phải vậy hông ta? Chắc mình sắp trở lại thời ăn lông ở lổ rồi… Hichichic.
 
Mấy hôm nay đi học lu bù thế nên đỡ được mấy độ nhậu. Suỵt! Tui dối lòng đó… chứ “những ngày không gặp bia, anh bạc đầu thương nhớ, những ngày không gặp bia, lòng anh đau rạn vỡ…”. Thế đấy, cố giấu cỡ nào thì cũng phải công nhận là lúc này mình nghiện nhiều thứ: tin học, càphê, rượu chè & …
 
--------------
 
Đang viết blog thì nhận được một tin nhắn, trách mình sao vô tình. Không! Cũng có tình đấy chứ, nhưng chẳng hiểu… Đôi khi mình tự hỏi, mình có thể là một người tình tốt, nhưng có thể làm một người chồng tốt không nữa???... Hay tại vì quá yêu một bóng hình nào đó mất rồi…?
 
Thôi, tự dưng hết hứng nhảm rồi, đi ngủ cho nó lành…

14 tháng 9, 2008

Nhảm đêm Trung Thu


Vậy là bể cái “bùm” cái độ đi Nghinh Ông! Khi mình ngồi gõ những dòng chữ này thì mọi người đang vui vẻ, rộn ràng, tí tửng vui chơi ở dưới Cần Thạnh, Cần Giờ - nơi mà cơn bão vừa rồi tàn phá, càn quét từ Vũng Tàu rồi tới Bến Tre, và Cần Giờ là huyện mà trên bước đường cơn bão đi qua. Uh, thì vậy thôi, ở nhà làm lễ “Nghinh Bà” cho nó đỡ nhục. Hí hí hí.
 
Lễ Nghinh Ông ở Cần Giờ mỗi năm tổ chức một lần vào rằm tháng tám hàng năm, tức trung thu mỗi năm đó. Năm nay định đi đón Trung Thu ở “quê người xứ lạ”, thế mà cũng vỡ kế hoạch. Hình như là mọi thứ đối với mình “nói trước đều bước không qua”, vậy mà cứ khoái nói trước chớ… Khoái khoe mà! Hehehe.
 
Số là mấy bữa trước, ông Dượng quê ở Cần Giờ rủ rằm tháng 8 về dưới đón lễ Nghinh Ông, mình là người xung phong đăng ký trước. Thông thường, người ta đón rằm là tối mười bốn & sáng mười lăm chứ có ai đón rằm tối mười lăm, sáng mười sáu đâu. Thế mà lễ Nghinh Ông lại tổ chức như thế mới đau chứ. Ban đầu cứ đinh ninh là lễ hội diễn ra vào tối thứ bảy, sáng chủ nhật, cho đến hôm qua mới biết là người ta tổ chức lễ hội vào tối chủ nhật, sáng thứ hai. Hichichic. Hôm nay là tối mười lăm nè, bữa nay mà đàn đúm nhậu nhẹt, ăn chơi ở dưới Cần Giờ thì ngày mai làm sao đi làm đây??? Đành ngậm ngùi nhìn đoàn người ăn chơi kéo nhau xuống dưới, còn mình thì “vẫy tay, vẫy tay chào nhau…”.
 
Người đi một nửa hồn tui chết
Còn nửa bên kia… đứng chửi thề…
 
Theo thông tin truyền thanh trực tiếp từ biển về đất liền, thì giờ này (9h30 phút tối mùng 15 tháng 8), trong khi mọi người ở đất liền đang đón trung thu & vui chơi với chị Hằng thì nơi một vùng biển hẻo lánh, một lễ hội cực kỳ “quành cháng” mang tính chất quốc gia đang diễn ra náo nhiệt. Ngư dân từ Long Hải, Vũng Tàu cho tới Bến Tre… tụ tập về khu chợ Cần Thạnh thuộc huyện Cần Giờ của TPHCM ăn uống, cúng kiến & coi các đoàn hát tuồng từ những tỉnh khác đổ về diễn… Lễ hội sẽ kéo dài đến sáng ngày mai & đêm nay mọi người sẽ nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng (nghĩ tới mà phát thèm…). Mỗi hộ ngư dân sẽ mang những lễ vật của mình ra biển cúng. Lễ vật có thể là con heo, gà, vịt... cộng với nhang, đèn và một vật không thể thiếu đó là bài vị của Ông. Ông ở đây là tượng trưng cho con Cá Ông (chả biết có phải là cá voi hay không nữa), là loại cá thường cứu giúp những người ngư dân gặp tai nạn ngoài biển như bão, đắm tàu, hoặc mất phương hướng… Sáng mai, sẽ có một chiếc tàu lớn mang những lễ vật đặc sắc hơn của địa phương, dung rủi ra biển, đoạn giữa của Vũng Tàu & Cần Giờ để cúng & tế Ông hơn nửa tiếng rồi lại cập vào đất liền. Nghe đâu, lễ hôị này đồng thời là nơi giao lu, gặp gỡ & chia sẻ kinh nghiệm đi biển của mấy bác ngư dân.
 
Hehehe, thật ra cũng chả có tiếc gì cái lễ hội mang đầy màu sắc tín ngưỡng của ngư ông, vì mình chả phải là ngư ông (mà là ngu ông)… Nhưng cái mình tiếc ở đây là cái cơ hội chén thù chén tạc với mấy người bà con của ông Dượng, quý mình đến độ thỉnh thoảng gửi hải sản lên SG cho mình. Hehehe. Chắc ăn ở cũng được nên mọi người mới quý mến mình thế chứ… Ai mà đọc tới đây, nói tui ham hố nhậu nhẹt là tui… chém!
 
Hôm qua biết là không đi được Cần Giờ nên buồn lắm, nên có người rủ đi nhậu là đi liền… Nhậu để giải sầu mà… Sầu chịu không nổi luôn đó!
 
Số là ông anh gửi từ Cần Giờ lên hơn 1,5 kg tôm tích. Pà kon có biết tôm tích??? Cái loại tôm này ngộ lắm, dù sống ở biển & sông nước lợ nhưng cũng rất hiếm nên ai ăn được là quý lắm rồi. Thông thường ngư dân khi bắt được tôm tích là dùng để đãi khách quý, dư nữa thì mang ra chợ bán. Hơn thế nữa, loại tôm này chỉ bắt được khi con nước lớn, còn lúc con nước ròng, chả biết nó trốn đi đâu mất tiêu. Chính vì như thế, nên đôi khi những nhà hàng chuyên về hải sản lớn ở Sài Gòn cũng không có hàng tôm tích này để mà bán cho thực khách… Còn nếu có thì nhà hàng cũng “chém” hơn 600K/1 kg. Thế mà hôm qua, có 3 người lại chơi luôn hơn cả 1.5 kg tôm tích… Tính ra, trung bình mỗi người “lột” hơn cả 300K cho vài con tôm tích.
 
Cái loại hôm qua tui ăn là loại này nè…
 
Photobucket
 
 
Loại này là loại tôm tích biển, to xác khoảng 150gram/con. Thịt của nó dai & ngọt hơn cả thịt cua, ghẹ nên giá tiền của nó mắc hơn là điểu dễ hiểu. Thịt của nó ngon hơn cua, ghẹ nên tôm sú, tôm thẻ, tôm bạc đất, tôm càng xanh… chỉ có đứng hàng xách dép cho nó. Tuy nhiên, tôm tích này vẫn không hiểu tại sao nó rẻ hơn tôm hùm dù thịt nó ngon cũng cỡ con hùm í… Hihihi
Photobucket





Còn loại tôm tích sông, chỉ nhỏ bằng ngón tay nhưng ngoại hình thì giống y chang như loại kia, không thịt chỉ toàn là gạch. Cái loại này là bạn của Tào Tháo, nên ai là người xấu bụng mà ăn vào thì coi chừng Tào Tháo rượt, xách quần chạy không kịp ah!
 
Tối qua đi nhậu, chui vào một quán cạnh sông Nhà Bè, cái nhánh sông mà người ta thường hát: “Nhà Bè nước chảy chia hai, ai về Gia Định, Đồng Nai thì về”. Phải công nhận, con sông hữu tình cộng với chương trình đờn ca tài tử (dù có hát dở hơn tui) tạo cho thực khách một cảm giác về thăm phong cảnh miền Tây sông nước chính hiệu con cào cào.
 
Chẹp, sau khi đã yên vị với phần bia bọt & đồ nhắm, mình nhờ một em phục vụ mang vào bếp luộc dùm hơn 1.5kg tôm tích xách theo, em phục vụ la toáng lên khi thấy những sinh vật lạ. Hỏi ra, quê em ở Đồng Xoài, Bình Phước nên từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa thấy con tôm tích bao giờ. “Nên hôm nay, em hết hồn khi thấy con tôm của anh” – Đó là lời nguyên văn của em đó nói à nhe. Kekeke
 
Mớ tôm được mang ra, cả quán nhìn bàn mình bằng cặp mắt có ghi chữ “ngưỡng mộ”. Vì đây là một món mà quán không có bán, dù những thực khách chung quanh là những người có tiền & sang trọng, giàu có… Ái chà, cuộc sống này thiệt là đế vương!
 
Hihihi, đôi khi mình nghĩ, cuộc sống chẳng cần tiền nhiều, vừa đủ để trang trải cuộc sống của mình & những người chung quanh. Nhưng được hưởng thụ những cái thu vui của cuộc sống, chẳng hạn như việc ăn tôm tích trong sự thèm thuồng của nhiều người (ác thiệt) là quá đầy đủ rồi! Nhưng đôi khi nghĩ thế thôi, chứ có tiền thì vẫn sung sướng hơn là không có tiền chứ. Chả thế mà có thằng nó hát “Sống trên đời này, thằng giàu sang sướng hơn thằng nghèo khó”. Còn phương châm của mình là “Thà mình sống giàu sang mà sung sướng, còn hơn là nghèo hèn mà cực khổ”. Phải không mấy bạn?

8 tháng 9, 2008

Thơ thẩn


 
Bên Giậu Cúc Tần

Ngày xuân bên giậu cúc tần
Chiều mưa em đứng bần thần đợi tôi

Thế rồi năm tháng cứ trôi

Giậu xanh ngày ấy, khoảng trời thu sang .

Ngày tôi tạm biệt xóm làng

Em tròn mười tám nhẹ nhàng bước chân

Chia tay bên giậu cúc tần

Em rằng năng đến đỡ đần mẹ tôi

Thế rồi cách trở xa xôi

Bờ cây ngày ấy ai người đợi ai

Bây giờ trúc đã quên mai

Mẹ tôi già yếu nào ai đỡ đần ?

Và ... cho đến một ngày xuân

Có người thiếu phụ dừng chân cổng nhà .

Em giờ ... là của người ta

Của riêng tôi ... một giậu hoa cúc tần

Của riêng tôi: phút tần ngầ
n ...

(Nguyễn Đại Nghĩa)
 
-----------------------------


Lang thang trên internet đọc được bài này thấy hay ghê, tự dưng có hứng nhại lại bài này wá... Xổ thơ tí nhá:


Ngẩn ngơ xương rồng
 
 
Ngày xưa bên cụm xương rồng
Chiều mưa em đứng... tồng ngồng đợi ai?
Thế rồi mỗi buổi sớm mai
Em ra đầu ngõ, làm trai thẫn thờ.
Cao hứng xuất một bài thơ
Nhẹ nhàng đề tựa "Ngẩn ngơ xương rồng"
Của riêng tôi: cụm xương rồng
Của riêng tôi: phút tồng ngồng... còn đâu?

(Canonian Nguyen)
 
 
Chú Thích:


Photobucket Image Hosting
Hahahha, mắc ói quá...

6 tháng 9, 2008

Tản mạn Trung Thu


Photobucket


Quái lạ! Dạo gần đây cứ ngồi vào trước cái “lép tốp” ở nhà là hai con mắt cứ díu lại, nó biểu tình đòi đi… ngủ với nhau. Triệu chứng của bịnh “mần biếng” kinh niên đây mà. Vì thế mà cứ tính ngồi vào viết vài dòng blog, để cho nó đừng bốc mùi ôi thiu, là y như rằng cái mí lót bắt đầu.. sụp xuống. Cái bịnh mần biếng này nó là nguyên nhân gây ra thêm nhiều bệnh nữa, mà trong đó có cái bệnh “mãi râm blog”: viết được vài dòng xí chỗ, đặt cục gạch để mai mốt viết. Hê hê hê, thực ra chẳng phải chèo kéo gì các fan “hâm doạ” đâu, mà là lười biếng quá không viết nổi, hoặc để dành ý tưởng đó rồi viết sau.
 

Đôi khi, cái chuyện “tâm sự mỏng” trong blog cũng khó khăn lắm chứ bộ. Phải nói thế nào để người ta đừng “chán như con gián” cái văn phong của mình, để đừng lặp lại mình trong từng cái nhảm, nôm na là đừng để người ta thấy cái nhảm này giống cái nhảm kia. Nói vậy chứ.. khó lắm, khó lắm, không có dễ đâu!
 
Nói đi thì cũng phải nói lại, tóm lại là nói lại rồi nói đi. Làm biếng cũng là một phần thôi, chứ phần còn lại của cái lý do để blog không có bài mới chính là… thiếu vốn sống, hay nói đúng hơn là thiếu lửa. Dạo này, cái cuộc sống tâm lý xã hội đen của mình hình như nó nhàn nhạt như nước ốc luộc. Lửa lòng tắt lịm từ lâu, chán phèo chán ruột. Chả có cái gì gọi là hấp dẫn & thu hút để mình phải ghi chép lại. Cứ quanh quẩn với việc cơm áo gạo tiền, doanh số, quanh quẩn với việc lo toan nhà cửa & quanh quẩn với việc đàn đúm nhậu nhẹt quên đời.
 
Dạo này uống ít hơn lúc trước, nhưng mà là uống ít người hơn chứ lượng rượu bia vô người thì cũng chả có đổi khác gì mấy… Hehehe, chả biết có phải bị nghiện hay không, chứ ngày xưa, nhấp môi thôi cũng thấy đắng nghét. (Bởi thế mà Đàm Dính Lưng hay hát “nhấp chén đắng ân tình này, mà nào người có hay…”). Còn bây giờ thì uống bia sao mà thấy nó ngọt. Nhất là những lúc nắng nóng mà có cốc bia giải khát thì hết sảy con cào cào. Chắc hổng phải tui nghiện bia rượu đâu à nha, mà chắc tại mấy thằng Heineiken, Saigon, Tiger nó sản xuất “bia có đường”.
 
Hơ… sắp tới Trung Thu òi. Trung Thu năm nào cũng thế, năm nào mình cũng được ăn bánh trung thu (lãng nhách thí ớn). Năm nay Trung thu nghe đồn rơi vào chủ nhật, có đám bạn nó đang rủ đi lễ Nghinh Ông ở Cần Giờ, chắc cũng ráng mò đi thử. Ra hướng biển ăn hải sản mà tốn có 6 ngàn tiền xe bus cho quãng đường 60km. Quá đã!!! Sẵn tiện, coi thử cái lễ Nghinh Ông nó quành cháng đến cỡ nào… nghe đồn thế thôi, chứ xưa giờ mình thấy “nghinh bà” mới quành cháng, vì tui luôn ở trong chế độ mẫu hệ. Hehehe… Có ai đời, đi Cần giờ cái chính là ăn hải sản, còn cái lễ hội chỉ là yếu tố phụ trong chuyến đi này thôi. Kế hoạch là thế, mà không biết có yếu tố gì hấp dẫn hơn để làm vỡ kế hoạch không.
 
Trung thu sắp tới mà không biết có được rước đèn cùng với ai không, nhưng lại bày vẽ kế hoạch đi chơi rồi. Thế nên mới có mấy câu thơ xuyên tạc mà tui lụm ở đâu đó:
 
Trung thu là tết thiếu nhi
Mà sao người lớn lại đi chơi nhiều
Chơi nhiều nó lại làm liều
Làm liều nó lại có nhiều thiếu nhi…
(Nhìn lên cái hình độc ở trên đi là biết liền hà, bao cao su khuyến mãi nhân dịp trung thu)
 
Chẹp, không biết cái chuyến này mình đi chơi, có phải là làm liều không nhỉ? Hê hê hê… Tui hứa kì này mà đi được, tui sẽ cố gắng chụp rất là nhiều hình phong cảnh, lễ hội, hải sản… Và đặc biệt là mấy tấm hình người lớn nó làm liều cho mọi người coi. Hihihi.
 
Hôm qua là ngày tui đi ngủ lang chạ ở ngoài đường… Đừng hỉu lầm nha! Nói nào ngay, tối hum qua sau khi làm mấy chai cưng cửng, chén thù chén tạc với đồng bọn thì bà dì gọi, biểu ghé nhà bả ngủ để canh chừng nhà dùm bả. Nhà bà dì hôm nay cúng dọn nhà nên hôm qua phải nhờ mình trông nhà dùm, vì đồ đạc đã dọn vào sẵn, nhưng chủ nhà chưa được phép ở, nên sợ mấy anh áo đen bịt mặt thăm viếng… Nghe đồn, lúc mới xây nhà, mấy thằng thợ hồ nó ngủ tại công trình, tụi nó bảo nhà bả có ma vì nửa đêm nghe tiếng con gái nó… tắm. Dội nước ào ào… Ơ hơ, mình mới thắc mắc hỏi lại tụi nó là, tại sao nghe tiếng nước chảy thôi mà lại biết đó là con gái? Bộ thấy ma nữ “khoả thân” à? Hehehe. Thế là tụi nó ú ớ, chẳng biết sao mà tụi nó lại suy luận đó là con gái, mà lại biết con gái 22 tuổi nữa mới ghê. Hê hê hê… Cuối cùng, thì bọn nó cũng thú nhận đó là ma nữ khoảng 22 tuổi vì bị… ma đè. Mịa, Tụi bây may mắn nhỉ? Ma đè tụi bây mà lại là ma nữ còn trẻ mới ớn…
 
Sẵn trong người có vài chai lâng lâng, cộng với cái bản chất “tò & mò”… cái tính hiếu kỳ trong mình nó trỗi dậy, nhận lời ngủ ở nhà bả một đêm để canh chừng ăn trộm và canh chừng “ma nữ”. Căn nhà gồm 3 tầng lầu, rộng thênh thang nhưng trống trơn. Mặc dù mòn mỏi, nhưng mình cũng ráng thức, nằm im để xem coi có tiếng động nào là chạy đi kiếm, mà chả thấy gì ngoài vài ba tiếng thạch sùng tặc lưỡi vì tiếc của… Rồi tới khuya, cuối cùng thì mình cũng chìm vào giấc mộng một cách yên bình cho tới sáng trắng. (Mấy thằng thợ hồ này, mai mốt gặp lại tụi bây tao đốt phong long đó nha con. Nhà cửa người ta thế mà bảo là có ma…)
 
Thôi lại bùn ngủ roài, chúc mọi người ngủ ngon. Còn tui thì đi yên giấc điệp để kiếm ma nữ… cho nó đè. Hix...