Trang

4 tháng 10, 2010

Xin lỗi, chịu không nổi...

Photobucket


Tình hình là dạo này hơi điên. Chắc tới thời kỳ mãn… rồi nên trong người cáu bẳn, khó chịu. Bình thường đã vậy, cưng cửng vài chai bia dzô thì mức độ điên nó càng trở nặng thêm. Nhiều khi thấy mình cũng hơi phi lý, nhưng mà thiệt tình có nhiều cái lý do khách quan chủ quan để khiến mình “xù lông nhím”. Thiệt là… xin lỗi, chịu không nổi.

Mới cách đây mấy hôm, sau khi nhậu xong chỉ vì một chuyện không đâu mà mình cùng thằng V cãi tay đôi về cái chuyện… đi nhậu tiếp. Đúng là dzô dziên thúi quắc! Cãi nhau thì thằng nào cũng đòi phần thắng về mình. Kết quả là 1-0 nghiêng về phía mình, do không phải mình cãi giỏi mà do người khác chịu nhường mình một bước. Cãi nhau xong, thấy bạn mình nhường mình mà tự thấy nhục như con cá nục. Dễ thôi mà, chỉ cần biết kềm chế cảm xúc, thì chắc là không có chuyện gì xảy ra.


Thế mới hay, cái câu “một sự nhịn, chín sự lành” đã học từ lâu nhưng đọc quài không thuộc. Cái  này gọi là ngu lâu khó đào tạo. Một câu tục ngữ dễ nhớ, ngắn gọn, súc tích thế mà hình như chưa lần nào mình áp dụng cho đúng người đúng cảnh. Xông trận là tả xung hữu đột, không cần biết chém ai, chém mấy nhát… Trận rồi cũng dứt, mới hay mình cũng làm bản thân mình bị thương.

Chẳng biết có phải do cuộc sống từ nhỏ, chơi với bạn bè thì bị bạn bè bắt nạt, ở nhà thì bị ăn “bánh tét” thường xuyên nên tạo cho mình một cái thế “xù lông nhím”. Con nhím bình thường là một con vật nhút nhát, ngoan ngoãn, hiền lành, … thế mà gặp kẻ thù thì bộ lông dựng ngược lên để tự bảo vệ mình và sẵn sàng chiến đấu. Ôi, nhưng những lần xù lông xong thì ít nhất có 1 kẻ bị thương… đó là chính mình.

Hổm rày muốn buông xuôi mọi thứ, công việc lẫn bạn bè… Có những thứ tưởng chừng bất biến, lung linh, huyền ảo nhưng khi cái bản chất thật của nó lồ lộ ra dưới ánh sáng của thời gian thì ôi thôi… đầy thất vọng. Dù luôn sẵn sàng ở cái tư thế chấp nhận tất cả những cái gì không đẹp đẽ đến với mình, nhưng không tránh khỏi những cái suy nghĩ vu vơ về nhân tình thế thái… Là sao ta, nói chung là nản đó!

Cuối cùng thì cũng ngộ ra nhiều điều, những điều tưởng chừng như đơn giản với nhiều người nhưng lại là những thứ rối rắm đối với bản thân mình. Những điều đối với người khác là một sự việc bình thường trong xã hội, một sự việc mà bản thân họ không mấy quan tâm đến, đơn giản vì đó không là mối quan tâm trong cuộc sống của họ, nhưng với mình, hình như đã từng mong đợi nhiều ở những thứ đó. Chẳng biết có phải là tự huyễn hoặc mình hay không, nhưng hình như trong cái đại đa số người ở ngoài ấy, đó là một điều hoàn toàn xa xỉ, chẳng phải là thứ thiết yếu trong đời sống của họ. Cái thiết yếu của họ chính là những tờ polymer mệnh giá cao. Đó mới chính là cái mối quan tâm duy nhất trong đời sống vốn dĩ khá thực dụng.

Người ta nói “Mượn tiền là một nghệ thuật, người mượn tiền là một nghệ sĩ… còn người mượn tiền không trả là một nghệ sĩ nhân dân”. Hoá ra, mình cũng sém thành nghệ sĩ nhân dân vì cái nợ... dai. Được phong làm nghệ sĩ nhân dân là vì đó là một phần thưởng xứng đáng cho những người chiến đấu bền bỉ không nghỉ cho cái sự nghiệp… lì lợm của mình. Riết rồi chán, trở thành nghệ sĩ nhân dân thì  sẽ khiến bạn bè của mình từ từ mình rút lui trong im lặng, không kèn, không trống, để dần dần chỉ còn là mối quan hệ xã giao.

Hôm nay là ngày chính thức trả hết nợ... sau bao năm dài đằng đẳng trong cái cảnh “tiền bao la & nợ bao vây”, vậy mà sao vẫn không thấy vui, vẫn không thấy hào hứng dù là ngày đầu tuần, bé đã cố hứa chăm ngoan... kakaka. Kể từ lúc ra trường đến giờ hơn mười năm, không ngày nào là mình không ngập mặt trong cái đống nợ đời… (viết rõ ra là nợ của nhiều người ở trên đời. Cái chữ nợ đời không mang ý nghĩa thâm thuý lắm đâu hehehe.) Hết nợ tiền nhà, đến nợ tiền công ty. Hết nợ cá nhân, đến nợ ngân hàng… Và chính thức hôm nay sẽ mang số tiền nợ cuối cùng mang về trả để bắt đầu một cuộc sống không mang bụi hồng trần. (Thấy ghê quá! Hình như nói tới đây mình thấy trên đầu mình có 1 vầng hào quang & sau lưng mọc đôi cánh).

Túm quần lại, kéo quần lên là bản thân mình sợ mắc nợ. Nợ tiền thì dễ trả chứ nợ tình thì trả sao đây? (Ak ak... ai quỡn kím dùm cái xô để ói phát... sến như con hến, sến vô bờ bến lun). Nói vậy thế thôi, chứ nợ tình hay nợ tiền gì cũng khó trả hết, nhất là sau khi ta đã ăn hết roài. Biểu trả thì lấy gì mà trả, chắc chỉ chờ đến mai, chứ hôm nay đã nuốt hết.

Ôi thôi, đi về nghỉ đây... Hy vọng tối nay không gặp nhiều mộng mị.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét