Trang

27 tháng 9, 2010

Tiền hung, hậu kiết... xác!

Photobucket



Đứa em mới vừa nhắn tin: “Anh ơi, em vừa chuyển cho anh số tiền XYZ vào tài khoản rồi đó, anh nhận được báo lại với em…”. Lòng khấp khởi mừng thầm, tưởng đâu kỳ này có cơ hội lên Nguyễn Kim rinh cái TV 3D LED 40 inches của Panasonic về nhà mà tự sướng. Tối về nhà, bà già bảo Dì Út muốn lấy lại cái khoản 100 “chai” lúc làm nhà… Vậy là tèooo… đành lỗi hẹn với LED tới mùa xuân nhé (mùa xuân năm nào thì tính sau hen).

Nghĩ cũng ngộ, cái số mình chẳng bao giờ cầm nắm được một khoản tiền nào kha khá, tiền cứ như nàng phù du, chợt đến rồi chợt đi. Tiền trong tay mình cứ ví như con lươn, nắm đằng nào cũng trơn tuốt tuồn tuột, vào đầu này thì ra đầu kia. Vậy thôi, chứ chẳng bao giờ có số tiền lớn cho ra hồn. Cái chữ “tiền hung” trên này không mang ý nghĩa là “trước thì xấu” đâu, mà có nghĩa là trước thì cầm tiền nhiều, nhưng sau đó thì nghèo lại hoàn nghèo đến mức kiết xác ve sầu.

Tự dưng nhận được một số điện thoại lạ mà quen – 09039285xx – của một người phụ nữ tự xưng là Cúc, nói một hồi thì cũng nhận ra là má mì ở quán ST – quán mình đã từng thường xuyên tới nhậu. Má mì bảo là quán lúc này mới sửa lại, tuyển toàn “hoa mới nở”… kakaka, bảo mình set up độ nhậu với bạn bè, hôm nay tới quán chơi. Chẹp, chẳng biết mình cho số hồi nào mà bả còn giữ số tới tận bây giờ, không lẽ, trong một buổi say xỉn nào đó mà không kịp… giữ mình, ủa, giữ số chứ? Nhưng thôi, lại đành lỗi hẹn với má mì, đang để dành tiền mua Iphone 4G đó bà….

Lúc này bắt đầu nhậu lại, mặc cho cái men gan mới vừa xuống chút đỉnh lại lên vèo vèo, cứ như chứng khoán lúc mới được bơm bong bóng. Vẫn cái thói quen nhậu ít thì khó chịu, 1 hay 2 chai thì cảm thấy bứt rứt trong người. Đã từng tuyên bố, không nhậu thì thôi, có nhậu thì nhậu cho tới bến… xe. Nói thiệt, ai rủ đi ăn “cơm thân mật” thì ghét cực kỳ, bởi vì nếu có cho uống thì cũng được cao lắm vài ba chai, chỉ thích đi “nhậu thân mật” mà thôi… kakaka.

Hôm tuần trước xuống Cần Thơ làm một trận 2 ngày quành cháng. Cũng vào quán La Cà ở đường Trần Văn Khéo, chi nhánh của quán La Cà ở Quận 7. Khách đông nghịt, coi bộ làm ăn được hơn ở Sài Gòn. Nhậu xong kéo nhau đi bar uống rượu. Thằng bạn có ông cậu quản lý vũ trường ở Cần Thơ, nên nó có vài vé VIP, còn dư 1 chai Hennessy ở sàn Gold. 4 người liền tù tì cũng dứt hết 2 chai nên say đứ đừ….Về SG lại tiệc tùng, khách khứa, bạn bè… làm mình trọng thương mấy bữa nay: viêm họng.

Viết cái entry này, bà con lỡ có đọc thế nào cũng phán xét ăn chơi quá độ. Chắc luôn! Nhưng mà gì thì gì, mới ăn chơi lại trong tháng này thôi chứ mấy tháng trước tu hành khổ hạnh lắm, nhìn cái Iphone mà thèm muốn chảy nước dãi nhưng không dám mua, giày cũ sì mà chưa dám sắm mới, đi ngang An Phước chỉ dám dặn lòng nhìn thẳng, chẳng dám ngó nghiêng… vì mình tự biết mình: có thể cưỡng lại tất cả, trừ… cám dỗ.

Thôi, leo xuống để đi về đây…

Ngày mai có đám giỗ gần,
Cái bụng lần xần không muốn đi xa...

Lại được nhậu rồi, thần men muôn năm!!





Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét