Hôm nay lục lại cái chồng đĩa bám đầy bụi trên kệ, phát hiện hình như lâu lắm chưa nghe lại Phú Quang. Nhạc Phú Quang luôn là cứu cánh cho mình trong những lúc tinh thần rơi tự do, mặc dù nhạc Phú Quang khá buồn và tâm trạng. Nhiều khi, nghe nhạc và gặm nhấm cái nỗi buồn, lại là một cái thú (vật)...đau thương của những kẻ rồ.
Đang nghe bài "Một dại khờ, một.... tao". Hehehe, mình đã từng nói, cái tao chính là cái tôi cá tính + một chút lưu manh. Nghe xong bài này tự dưng muốn dẹp "cái tao" bự chần dzần để đi tu (chắc tại có cây bồ đề) mặc dù chung quanh còn nhiều cám dỗ để hưởng thụ.
Đang nghe bài "Một dại khờ, một.... tao". Hehehe, mình đã từng nói, cái tao chính là cái tôi cá tính + một chút lưu manh. Nghe xong bài này tự dưng muốn dẹp "cái tao" bự chần dzần để đi tu (chắc tại có cây bồ đề) mặc dù chung quanh còn nhiều cám dỗ để hưởng thụ.
Chiết cho em, một đời tôi.
Một cay đắng, một niềm vui, một buồn
Chiết cho em, một đời xanh.
Một cây si với một cây bồ đề
Tôi còn đâu còn đâu đam mê.
Trời chang chang nắng tôi về héo khô
Chiết cho em một đời thơ,
Một đam mê, một dại khờ, một tôi.
Chỉ còn cỏ mọc bên trời, một bông hoa nhỏ lặng rơi ướt đồng...
Chỉ còn cỏ mọc bên trời, một bông hoa nhỏ lặng rơi ướt đồng...
(Nhạc Phú Quang - Thơ Nguyễn Trọng Tạo)
Một cay đắng, một niềm vui, một buồn
Chiết cho em, một đời xanh.
Một cây si với một cây bồ đề
Tôi còn đâu còn đâu đam mê.
Trời chang chang nắng tôi về héo khô
Chiết cho em một đời thơ,
Một đam mê, một dại khờ, một tôi.
Chỉ còn cỏ mọc bên trời, một bông hoa nhỏ lặng rơi ướt đồng...
Chỉ còn cỏ mọc bên trời, một bông hoa nhỏ lặng rơi ướt đồng...
(Nhạc Phú Quang - Thơ Nguyễn Trọng Tạo)
Cũng giống như trong phần tự giới thiệu về mình, bản thân là một kẻ ngu ngơ, ngu si, ngu ngốc, ngu lâu khó đào tạo... Là sao ta? Nói chung là ngu đó. Thật sự, trong bài hát đó là một kẻ cháy hết mình với tình yêu, cho hết những gì mình có mà không giữ lại chút gì cho riêng bản thân. Rồi cuối cùng, chỉ nhận được những ê chề của tình yêu, để rồi lặng lẽ héo khô trở về nhà trong một tấm thân còm cõi.
Mình cũng thế. Bất cứ trong tình yêu hay bạn bè cũng đều hết mình và trọn vẹn. Trọn vẹn tình nghĩa để có lúc nào đó, bất giác nhìn lại... thấy tình cảm luôn dâng tràn như bát nước đầy và không có suy nghĩ sẽ nhận lại. Nhưng... có một vài khoảng khắc nào đó, tự dưng thấy mình đã cho hết và đến lúc không còn gì để cho nữa thì... cũng là lúc trở về tay không. Đối với mình, một khi đã tràn trề... thất vọng thì ôi thôi, tình nghĩa cũng theo gió thoảng mây bay, nhẹ như không. Thôi thì... thà người phụ mình chớ mình không phụ người hén...![](https://lh3.googleusercontent.com/blogger_img_proxy/AEn0k_ui9HFTJFbprEVqKSBu-XjtZygNh1Iy7OfGaT2prgVTkT9nvrYEnaSFh1QZCj9Hfxc-SUHji0epT0uLUJNR8YbGaMvY4sG-0Vwq4XBSa87lexg=s0-d)
Mình cũng thế. Bất cứ trong tình yêu hay bạn bè cũng đều hết mình và trọn vẹn. Trọn vẹn tình nghĩa để có lúc nào đó, bất giác nhìn lại... thấy tình cảm luôn dâng tràn như bát nước đầy và không có suy nghĩ sẽ nhận lại. Nhưng... có một vài khoảng khắc nào đó, tự dưng thấy mình đã cho hết và đến lúc không còn gì để cho nữa thì... cũng là lúc trở về tay không. Đối với mình, một khi đã tràn trề... thất vọng thì ôi thôi, tình nghĩa cũng theo gió thoảng mây bay, nhẹ như không. Thôi thì... thà người phụ mình chớ mình không phụ người hén...
Hôm nay nhận được một cuộc gọi điện thoại của một cựu nữ đồng nghiệp, người mở màn cho sự thất vọng về tình bạn trong mình. Trước đây, mình luôn là dạng người "how to say NO?" với mọi người, nhưng kể từ sau cái lần quyết định "over and over" chỉ vì người ta đơn thuần không xem mình là bạn, thì cái sự từ chối lịch sự nó cũng nhẹ nhàng như lông hồng. Haizzzz... Tiếp theo cũng sẽ còn một danh sách dài đằng đặc để mình học cách "nói không với ma tuý". Bà T, bà chị đồng nghiệp ngày xưa ở WG cũng chửi... chắc có lẽ tại mình quá sâu sắc và nhạy cảm, nên mới đánh giá và xem nặng cái chữ bạn bè, chứ hơn 90% dân số còn lại ngoài kia toàn là những người hời hợt, ruột để ngoài da theo kiểu "chưa thấy ông nào như ông Trịnh Công Sơn, viết nhạc gì mà nhảm quá, không hiểu...." Hic, pó tay.com
Chắc cuối năm để dành tiền đi du lịch sang Lào, khám phá đất nước Triệu Voi để xả stress, chứ cứ áp lực nặng nề thế này chắc sẽ có lúc "vui cũng cười, buồn cũng cười, mà không vui không buồn cũng cười" quá!!! Làm người sao khổ thế, anh Trời ơi ???
Chắc cuối năm để dành tiền đi du lịch sang Lào, khám phá đất nước Triệu Voi để xả stress, chứ cứ áp lực nặng nề thế này chắc sẽ có lúc "vui cũng cười, buồn cũng cười, mà không vui không buồn cũng cười" quá!!! Làm người sao khổ thế, anh Trời ơi ???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét