Người xưa nói "vô phúc đáo tụng đình" thật chí lý. Bất kỳ ai bị vướng vào một vụ án, dù to hay nhỏ, dù là dân sự, kinh tế, hành chính, lao động hay hình sự và phải ra tòa thì thật sự đã là người vô phúc rồi. Trong hoàn cảnh ấy, hãy tưởng tượng & hình dung họ như người rớt xuống sông mà không biết bơi, mất ăn mất ngủ chờ đợi một phán quyết cuối cùng của tòa án. Mệt mỏi & phiền muộn là cái cảm giác luôn luôn thường trực trong mình vào lúc này. Dù có người biết, nhưng không dám chia sẻ vì họ khó có thể hình dung mình đang cần một cái "phao... câu" trong lúc này biết dường nào. Kakaka. Xin nói lại cho rõ, "phao câu" là cái phao của một chiếc cần câu đó, chứ không phải.... đâu nhe. Thật sự "phao câu" là được rồi, không cần 1 chiếc phao... cứu đắm, để khi cái tinh thần mình dần chìm thì họ kéo lên dùm. Mà có phải là tranh chấp từ phía mình gì cho cam, cái vụ kiện này giống "cuốc đất trồng khoai, quạ vô ăn chuối". Đúng là "ách giữa đàng" mà! Haizzz
Sáng hôm qua, toà lại mời triệu tập các đương sự và các bên liên quan để tiến hành hoà giải. Mặc dù vụ án là một vụ kiện tụng về kinh tế, nhưng do không có hợp đồng bằng văn bản nên toà án chuyển qua vụ án dân sự. Vẫn một không gian như lần trước, vẫn những khuôn mặt lạnh lùng và đằng đằng sát khí lần trước, cái buổi hoà giải này xem ra hoành tráng hơn vì đầy đủ các bên tham gia, ngoại trừ "người có trách nhiệm liên đới" đã bỏ trốn khỏi xứ từ lâu lắm. Nghe nói, toà án đã tiến hành các lần mời "cái bên liên đới" này những 2 lần nhưng không thấy xuất đầu lộ diện. Toà đành phải nhờ tới công an can thiệp cho lần sau, nhưng xem ra nếu đương sự đã bỏ trốn khỏi xứ thì chắc là công an phải phát... lệnh truy nã. Khà khà khà...
Đúng 9h30 theo giờ hẹn của toà, mình và bên nguyên đơn gặp nhau để hoà giải trước mặt "bà" thẩm phán. Bên nào cũng có cái lý riêng của mình, mà rõ ràng, bên nào cũng là người bị hại, còn người hại thì đã cao chạy xa bay cùng với "Bác"... Công lý trong trường hợp này được so sánh như là một tấm chăn nhỏ cho 2 người đắp trong mùa đông. Người này ấm thì người kia lạnh, người này được thì người kia thiệt, người này được thì người kia mất... chứ chẳng còn cái nguyên tắc win-win trong kinh doanh nữa rồi.
Vì bản chất của vấn đề là như thế, nên 2 "con dê trắng và dê đen" chẳng con nào chịu nhường con nào trên cái cầu nhỏ và hẹp, nên cuối cùng toà cũng phán một câu "hoà giải" bất thành, biên bản được lập ra để phục vụ cho con đường tố tụng kế tiếp. Xem ra, nếu đi tiếp, con đường phía trước còn khá nhiều chông gai và tốn kém, mà bên nguyên đơn sẽ là bên tốn kém hơn....
Suốt 2 tiếng đồng hồ tranh luận & đưa lý lẽ để bảo vệ quyền lợi của mình, sự diễn giải có phần thuyết phục nghiêng về mình vì mình đã trưng bày những bằng chứng cụ thể của việc thanh toán & tuân thủ quy trình thanh toán. Trong khi, bên nguyên đơn thì đuối lý, vì không chứng minh được sự rõ ràng của mình trong quy trình thanh toán nội bộ của công ty họ. Nhưng đây mới chỉ là buổi hoà giải & trình bày trước toà sự việc xảy ra. Hoà giải bất thành thì toà sẽ tiến hành đưa ra xét xử trong thời gian tới. Kết quả thế nào thì sẽ... "hạ màn, hạ mùng phân giải".
Dạo gần đây, tinh thần thật chông chênh và chơi vơi. Đơn giản một điều là gặp quá nhiều xui xẻo và thất vọng ở những điều mình trông đợi là tốt đẹp & lâu dài. Trong cái dòng người đang hối hả, tất tả ngược xuôi đi bên cạnh đời mình, bỗng dưng nhận thấy mình đứng tách riêng ở một chỗ, mà trên đó là một lối đi khác, đầy chông gai, phiền muộn và đơn độc. Rồi cũng phải đi tiếp thôi, rồi cũng phải hát tiếp những bản tình ca không tên cuối cùng trên hành trình tìm về với... phù sa.
Cuộc sống hổm rày bắt đầu chuyển sang một trang mới, sống một đời vương giả, một đời của vua, chúa.... kekeke... mà là chúa... Chổm. Lại tiền lại góp... "như cái thuở ban đầu lưu luyến ấy". Nói túm lại gom vào một chữ "nợ nần"! Lại có chuyện không hay mà mình phải bỏ một số tiền khá lớn để dùng, mượn rồi trả góp dần dần... Hoá ra, có những lúc tưởng chừng như thoát được nợ, có cảm giác như vừa cởi một cái áo chật chội mang từ lâu lắm, rồi vận vào một cái khác to hơn nhưng vẫn loay hoay chật chội trong cái áo mới. Ah, thì ra là vì mình to hơn, nặng hơn khi mang trong người thêm nhiều trách nhiệm. Ông bà nói không sai "thuyền to thì sóng lớn" mà!
Rồi đây, chẳng biết khi sóng yên biển lặng, mình có còn là mình của những ngày trước đây, hay là cuộc đời Chí Phèo đã sang trang mới, một cái trang với chi chít những vết mực lem và quá nhiều chữ viết xấu, hay là cuộc đời của một người với ánh mắt đầy hoài nghi cái thế giới chung quanh luôn "diễn xuất" để cố tự trả lời cho mình, đâu là thật, đâu là giả... Ai đó đã nói một câu, mình không tin, nhưng chắc là có "Cuộc đời là một sân khấu Broadway, ai cũng phải diễn với nhau cho tới phút hạ màn".
Chẹp, lại lẩn thẩn nữa rồi!
Sáng hôm qua, toà lại mời triệu tập các đương sự và các bên liên quan để tiến hành hoà giải. Mặc dù vụ án là một vụ kiện tụng về kinh tế, nhưng do không có hợp đồng bằng văn bản nên toà án chuyển qua vụ án dân sự. Vẫn một không gian như lần trước, vẫn những khuôn mặt lạnh lùng và đằng đằng sát khí lần trước, cái buổi hoà giải này xem ra hoành tráng hơn vì đầy đủ các bên tham gia, ngoại trừ "người có trách nhiệm liên đới" đã bỏ trốn khỏi xứ từ lâu lắm. Nghe nói, toà án đã tiến hành các lần mời "cái bên liên đới" này những 2 lần nhưng không thấy xuất đầu lộ diện. Toà đành phải nhờ tới công an can thiệp cho lần sau, nhưng xem ra nếu đương sự đã bỏ trốn khỏi xứ thì chắc là công an phải phát... lệnh truy nã. Khà khà khà...
Đúng 9h30 theo giờ hẹn của toà, mình và bên nguyên đơn gặp nhau để hoà giải trước mặt "bà" thẩm phán. Bên nào cũng có cái lý riêng của mình, mà rõ ràng, bên nào cũng là người bị hại, còn người hại thì đã cao chạy xa bay cùng với "Bác"... Công lý trong trường hợp này được so sánh như là một tấm chăn nhỏ cho 2 người đắp trong mùa đông. Người này ấm thì người kia lạnh, người này được thì người kia thiệt, người này được thì người kia mất... chứ chẳng còn cái nguyên tắc win-win trong kinh doanh nữa rồi.
Vì bản chất của vấn đề là như thế, nên 2 "con dê trắng và dê đen" chẳng con nào chịu nhường con nào trên cái cầu nhỏ và hẹp, nên cuối cùng toà cũng phán một câu "hoà giải" bất thành, biên bản được lập ra để phục vụ cho con đường tố tụng kế tiếp. Xem ra, nếu đi tiếp, con đường phía trước còn khá nhiều chông gai và tốn kém, mà bên nguyên đơn sẽ là bên tốn kém hơn....
Suốt 2 tiếng đồng hồ tranh luận & đưa lý lẽ để bảo vệ quyền lợi của mình, sự diễn giải có phần thuyết phục nghiêng về mình vì mình đã trưng bày những bằng chứng cụ thể của việc thanh toán & tuân thủ quy trình thanh toán. Trong khi, bên nguyên đơn thì đuối lý, vì không chứng minh được sự rõ ràng của mình trong quy trình thanh toán nội bộ của công ty họ. Nhưng đây mới chỉ là buổi hoà giải & trình bày trước toà sự việc xảy ra. Hoà giải bất thành thì toà sẽ tiến hành đưa ra xét xử trong thời gian tới. Kết quả thế nào thì sẽ... "hạ màn, hạ mùng phân giải".
Dạo gần đây, tinh thần thật chông chênh và chơi vơi. Đơn giản một điều là gặp quá nhiều xui xẻo và thất vọng ở những điều mình trông đợi là tốt đẹp & lâu dài. Trong cái dòng người đang hối hả, tất tả ngược xuôi đi bên cạnh đời mình, bỗng dưng nhận thấy mình đứng tách riêng ở một chỗ, mà trên đó là một lối đi khác, đầy chông gai, phiền muộn và đơn độc. Rồi cũng phải đi tiếp thôi, rồi cũng phải hát tiếp những bản tình ca không tên cuối cùng trên hành trình tìm về với... phù sa.
Cuộc sống hổm rày bắt đầu chuyển sang một trang mới, sống một đời vương giả, một đời của vua, chúa.... kekeke... mà là chúa... Chổm. Lại tiền lại góp... "như cái thuở ban đầu lưu luyến ấy". Nói túm lại gom vào một chữ "nợ nần"! Lại có chuyện không hay mà mình phải bỏ một số tiền khá lớn để dùng, mượn rồi trả góp dần dần... Hoá ra, có những lúc tưởng chừng như thoát được nợ, có cảm giác như vừa cởi một cái áo chật chội mang từ lâu lắm, rồi vận vào một cái khác to hơn nhưng vẫn loay hoay chật chội trong cái áo mới. Ah, thì ra là vì mình to hơn, nặng hơn khi mang trong người thêm nhiều trách nhiệm. Ông bà nói không sai "thuyền to thì sóng lớn" mà!
Rồi đây, chẳng biết khi sóng yên biển lặng, mình có còn là mình của những ngày trước đây, hay là cuộc đời Chí Phèo đã sang trang mới, một cái trang với chi chít những vết mực lem và quá nhiều chữ viết xấu, hay là cuộc đời của một người với ánh mắt đầy hoài nghi cái thế giới chung quanh luôn "diễn xuất" để cố tự trả lời cho mình, đâu là thật, đâu là giả... Ai đó đã nói một câu, mình không tin, nhưng chắc là có "Cuộc đời là một sân khấu Broadway, ai cũng phải diễn với nhau cho tới phút hạ màn".
Chẹp, lại lẩn thẩn nữa rồi!
1.
Như con chim bói cá
Trên cọc nhọn trăm năm
Tôi tìm đời đánh mất
Trong vũng nước cuộc đời
Như con chim bói cá
Tôi thường ngừng cánh bay
Ngước nhìn lên huyệt lộ
Bầy quạ rỉa xác người
Của tươi đời nhượng lại
Bữa ăn nào ngon hơn
Làm sao tôi nói được
Như con chim bói cá
Tôi lặn sâu trong bùn
Hoài công tìm ý nghĩa
Cho cảnh tình hôm nay
Trên xác người chưa rữa
Trên thịt người chưa tan
Trên cánh tay chó gặm
Trên chiếc đầu lợn tha
Tôi sống như người mù
Tôi sống như người điên
Tôi làm chim bói cá
Lặn tìm vuông đời mình
Trên mặt dài nhiên lặng
Không tăm nào sủi lên
Đời sống như thân nấm
Mỗi ngày một lùn đi
Tâm hồn ta cọc lại
Ai làm người như tôi?
2.
Mịn màng như nỗi chết
Hoang đường như tuổi thơ
Chưa một lần hé mở
Trên ngọn cờ không bay
Đôi mắt nàng không khép
Bàn tay nàng không thưa
Lọn tóc nàng đêm tối
Khư khư ôm tình dài
Ngực tôi đầy nắng lửa
Hãy nói về cuộc đời
Tôi còn gì để sống
Hãy nói về cuộc đời
Khi tôi không còn nữa
Sẽ mang được những gì
Về bên kia thế giới
Thụy ơi và Thụy ơi
Tôi làm ma không đầu
Tôi làm ma không bụng
Tôi chỉ còn đôi chân
Hay chỉ còn đôi tay
Sờ soạng tìm thi thể
Quờ quạng tìm trái tim
Lẫn tan cùng vỏ đạn
Dính văng cùng mảnh bom
Thụy ơi và Thụy ơi
Đừng bao giờ em hỏi
Vì sao mình yêu nhau
Vì sao môi anh nóng
Vì sao tay anh lạnh
Vì sao thân anh run
Vì sao chân không vững
Vì sao anh van em
Hãy cho anh được thở
Bằng ngực em rũ buồn
Hãy cho anh được ôm
Em, ngang bằng sự chết
Tình yêu như ngọn dao
Anh đâm mình, lút cán
Thụy ơi và Thụy ơi
Không còn gì có nghĩa
Ngoài tình em tình em
Đã ướt đầm thân thể
Anh ru anh ngủ mùi
Đợi một giờ linh hiển.
(Du Tử Lê) [03-1968]
Chú thích
Về tên gọi của bài thơ "Khúc Thụy Du" có hai giả thuyết. Một là: Thụy là tên riêng của bà Thụy Châu, vợ cũ của nhà thơ Du Tử Lê, còn Du lấy từ bút danh của chính tác giả. Hai là, theo nghĩa Hán Việt, “Thụy Du” là một khúc hát về giấc ngủ, cái chết, hoặc một chuyến đi dài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét