... Chiều tối, rời công ty mà trời cứ mưa lắc rắc. Mưa chẳng đủ lớn để mặc áo mưa, nhưng thế này thì về tới nhà thế nào cũng ướt. Thôi kệ, đằng nào cũng về nên chẳng thèm ghé mua cái áo mưa năm ngàn...
... Đói bụng. Tạt ngang quán ăn mình hay ghé kêu một tô mì. Trước mặt là một đám loai choai tóc xanh tóc đỏ đang cười nói í ới. Chắc có lẽ vẫn chưa ăn xong nhưng một đứa kêu tính tiền. Một đứa con gái trong bọn giọng nhão nhoẹt: "Mì gì mà dở quá!!!", rồi cả bọn lũ lượt kéo nhau ra xe phóng đi...
... Một ông già bán vé số tuổi chừng hơn 70, tóc bạc phơ đứng gần đó, có lẽ là đang mỏi gối chồn chân, muốn trú cái cơn mưa lắc rắc này, quẳng vội tấm vé số trên bàn, mắt ngó ngang ngó dọc, bưng tô mì còn bỏ dở, húp lấy húp để. Mọi người trong quán trố mắt nhìn ông, không ai nói một lời...
... Mình vội gọi bà chủ quán, nói nhỏ với bà bảo ông ấy đừng ăn nữa, mình mời ông 1 tô mì.. Bà cười khẩy, giọng thương hại cho mình "Chú cứ để ông ấy ăn đi, ngày nào mà ổng không chờ ở đây!".
... Cuối cùng thì tô mì cũng được bưng ra, ông lão ăn một cách ngon lành. Lân la hỏi chuyện, ông không có gia đình và phải tự đi bán vé số để nuôi bản thân mình...
... Mưa ướt mặt, chẳng biết đó có phải là nước mưa hay không nhưng sao hơi nghèn nghẹn trong lòng. Không biết, ngày mai có còn ai ăn dở để ông có cơ hội như hôm nay ? Rồi tương lai sẽ ra sao, nếu như một ngày nào đó ông không còn sức để bưng những tô mì ăn dở...
... Đói bụng. Tạt ngang quán ăn mình hay ghé kêu một tô mì. Trước mặt là một đám loai choai tóc xanh tóc đỏ đang cười nói í ới. Chắc có lẽ vẫn chưa ăn xong nhưng một đứa kêu tính tiền. Một đứa con gái trong bọn giọng nhão nhoẹt: "Mì gì mà dở quá!!!", rồi cả bọn lũ lượt kéo nhau ra xe phóng đi...
... Một ông già bán vé số tuổi chừng hơn 70, tóc bạc phơ đứng gần đó, có lẽ là đang mỏi gối chồn chân, muốn trú cái cơn mưa lắc rắc này, quẳng vội tấm vé số trên bàn, mắt ngó ngang ngó dọc, bưng tô mì còn bỏ dở, húp lấy húp để. Mọi người trong quán trố mắt nhìn ông, không ai nói một lời...
... Mình vội gọi bà chủ quán, nói nhỏ với bà bảo ông ấy đừng ăn nữa, mình mời ông 1 tô mì.. Bà cười khẩy, giọng thương hại cho mình "Chú cứ để ông ấy ăn đi, ngày nào mà ổng không chờ ở đây!".
... Cuối cùng thì tô mì cũng được bưng ra, ông lão ăn một cách ngon lành. Lân la hỏi chuyện, ông không có gia đình và phải tự đi bán vé số để nuôi bản thân mình...
... Mưa ướt mặt, chẳng biết đó có phải là nước mưa hay không nhưng sao hơi nghèn nghẹn trong lòng. Không biết, ngày mai có còn ai ăn dở để ông có cơ hội như hôm nay ? Rồi tương lai sẽ ra sao, nếu như một ngày nào đó ông không còn sức để bưng những tô mì ăn dở...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét