Haizzz. Cứ đến dịp cuối năm thì mình lại có độ liên tục. Hôm nay cũng có cái độ nhậu nhưng mình đành phải từ chối, để dưỡng sức ngày mai đi làm. Hậu quả cái year-end party của nhóm diễn viên trong Sai Gon Love Story Phần 1 & Phần 2 làm mình hôm nay đứ đừ. Dạo gần đây, mỗi tuần ăn cơm nhà được 1, 2 bữa. Còn mấy ngày kia toàn độ điếc, nhậu nhẹt, tiệc tùng…
Mà phải công nhận, sức của mình hình như cũng hơi… “trâu bò” nên lê lết hết tiệc này đến tiệc khác. Mỗi tiệc cứ 2, 3 tăng trở lên làm ngày nào ngày nấy trở về nhà với cái dáng đi xiêu vẹo của “bợm chuyên nghiệp” và trên người thì mang theo mùi… hèm. Cũng may, chưa có vợ chứ cái kiểu này mà có vợ là bị cằn nhằn, cửi nhửi… Hic hic hic
Chẹp, biết sao được khi mà làm kinh doanh. Đôi khi, khách hàng không mời thì mình phải mời khách hàng đi ăn uống, giao tiếp, tạo mối quan hệ thân thiết. Rồi bạn bè, đồng nghiệp, anh em…. Ôi thôi, đủ mối quan hệ. Cũng phải thôi, mình thuộc tuýp người… “quan hệ bừa bãi” (quan hệ rộng í mà) và ham vui hết biết mà, nên cái chuyện đàn đúm nhậu nhẹt, ăn chơi… thì khó mà từ chối. Nói thế để biện hộ cho cái sự ăn nhậu vô lối của mình, chớ cũng nhiều người kinh doanh, nhưng có nhậu nhẹt bê tha thế đâu…
Hôm thứ 7, Chủ Nhật vừa rồi mình xuống Biên Hòa chơi, nhà của khách hàng. Tuy mang tiếng là khách hàng nhưng mà cũng như những người bạn: hợp gu (chẹp, gu nào mình chả hợp chứ, có nhậu nhẹt là được rồi), thoáng & nhiệt tình. Kekeke (cho tui đu dây điện tí!). Chiều thứ 7, xuất phát từ SG lúc 5h30 nhưng phải mất hơn 30 phút mới ra khỏi cái thành phố ồn ào, náo nhiệt & khói bụi này. Tới Biên Hòa lúc gần 7h tối, mọi người đã đông đủ chờ sẵn để đi thưởng thức món ngon Biên Hòa.
Chắc là mình ở Sài Gòn, thành phố đông đúc & náo nhiệt nhất của Việt Nam nên đi bất kỳ thành phố nào khác là mình cảm thấy yên bình hơn nhiều… dù người dân Biên Hòa cũng than phiền là thành phố của họ cũng ồn ào và đông đúc. Dù vậy, ở Biên Hòa không có nạn “đào đường khảo cổ” như ở Sài Gòn, không có cảnh ồn ào chen chúc & kẹt xe khi có 1 tai nạn cọ quẹt nhỏ vào giờ cao điểm, không có cảnh bụi đường mịt trời và mọi người phải làm Ninjia, không có cảnh xe bus chạy chen lấn với người đi xe máy…. Trừ những con đường trung tâm, nhìn chung thì Biên Hoà vẫn là một thành phố êm ả, bình yên dù mức sống cũng chẳng thua TPHCM là bao nhiêu.
Được dắt đi ăn cháo cá ở Biên Hoà, uống cà phê dọc sông Đồng Nai vào buổi tối lành lạnh, vào thăm khu giáo xứ Tân Mai, xóm đạo - nổi tiếng của Thành Phố Biên Hoà, dịp Giáng Sinh là đèn đuốc đầy trời, nghe nói, còn hơn cả Khu xóm đạo của Quận 8 ở SG nữa. Đoàn người gồm mười mấy mạng của bọn mình kéo vào khu giáo xứ, làm ồn ào, náo nhiệt hẳn cái khu xóm đạo đang yên tĩnh. (Vì chưa trang hoàng nhiều nên chưa có người xem í mà). Đoàn người cứ đi, đi mãi…. Chó cứ sủa và đoàn người cứ đi… hehehe.
Bước vào cái xóm đạo Tân Mai, tự dưng làm mình nhớ đến cái bài hát sến như con hến mà ngày xưa, lúc còn tuổi… tiền mãn teen, nó là cái thứ nhạc duy nhất để nghe vì không có sự lựa chọn..
“Ngày xưa, tôi có quen một người em xóm đạo,
Tuổi đang 16 mái tóc chớm ngang vai, tình như nụ hoa nở trong lòng….”
Cái bài hát nói về thân phận của một chàng trai quen một cô gái ở xóm đạo, tuổi còn 16… Vì nghịch cảnh, nên 2 người phải chia tay mỗi người một nơi, giờ chàng trai hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp của thời 2 người quen nhau… tự dưng khiến mình phì cười. Cũng phải thôi, may mắn cho chàng trai đó là 2 người chia tay, chứ không thì… vì biết đâu em gái này đang ở trong một cái xóm đạo… chích. Và hơn nữa, cô này mới có 16 tuổi… Không chia tay thì có mà gỡ vài cuốn lịch…
Đi chơi mệt rồi về nhà bắt đầu gầy độ nhậu (lại nhậu tiếp) sẵn dịp họp mặt & mừng Giáng Sinh sớm. Lai rai chén thù chén tạc với chiến hữu đến gần 3h sáng mới tàn tiệc. Mừng Giáng Sinh, mọi người cùng nhau vỗ tay hát bài Jingle Bells phiên bản tiếng Việt, dư lày:
Bà già nắm tay ông già,
Chiều chiều dắt nhau lên rừng.
Quánh lộn mới hai chục phút,
Bả mới nói với ông già kia:
Dù già vẫn nguyên dzin à,
Đừng sờ mó lung tung à,
Dù già vẫn luôn gìn giữ,
Chớ có thói của con dê sồm.
DK:
Buông tôi ra, không tôi la,
Buông cái quần tôi ra.
Ngu sao buông , ngon la đi,
Tao hiếp dâm cho mày chết.
Tôi xin ông buông tôi ra,
Chớ có đè lên tôi.
Không tôi đây sinh ra con,
tôi bắt cưới chết cha ông à.
Ngủ được hơn 3 tiếng đồng hồ, mọi người kéo nhau đi ăn sáng trong chợ Biên Hoà & cùng nhau đi Bửu Long + Làng Bưởi Tân Triều…
Thôi, lười viết nữa quá… post hình coi chơi hén!
Mà phải công nhận, sức của mình hình như cũng hơi… “trâu bò” nên lê lết hết tiệc này đến tiệc khác. Mỗi tiệc cứ 2, 3 tăng trở lên làm ngày nào ngày nấy trở về nhà với cái dáng đi xiêu vẹo của “bợm chuyên nghiệp” và trên người thì mang theo mùi… hèm. Cũng may, chưa có vợ chứ cái kiểu này mà có vợ là bị cằn nhằn, cửi nhửi… Hic hic hic
Chẹp, biết sao được khi mà làm kinh doanh. Đôi khi, khách hàng không mời thì mình phải mời khách hàng đi ăn uống, giao tiếp, tạo mối quan hệ thân thiết. Rồi bạn bè, đồng nghiệp, anh em…. Ôi thôi, đủ mối quan hệ. Cũng phải thôi, mình thuộc tuýp người… “quan hệ bừa bãi” (quan hệ rộng í mà) và ham vui hết biết mà, nên cái chuyện đàn đúm nhậu nhẹt, ăn chơi… thì khó mà từ chối. Nói thế để biện hộ cho cái sự ăn nhậu vô lối của mình, chớ cũng nhiều người kinh doanh, nhưng có nhậu nhẹt bê tha thế đâu…
Hôm thứ 7, Chủ Nhật vừa rồi mình xuống Biên Hòa chơi, nhà của khách hàng. Tuy mang tiếng là khách hàng nhưng mà cũng như những người bạn: hợp gu (chẹp, gu nào mình chả hợp chứ, có nhậu nhẹt là được rồi), thoáng & nhiệt tình. Kekeke (cho tui đu dây điện tí!). Chiều thứ 7, xuất phát từ SG lúc 5h30 nhưng phải mất hơn 30 phút mới ra khỏi cái thành phố ồn ào, náo nhiệt & khói bụi này. Tới Biên Hòa lúc gần 7h tối, mọi người đã đông đủ chờ sẵn để đi thưởng thức món ngon Biên Hòa.
Chắc là mình ở Sài Gòn, thành phố đông đúc & náo nhiệt nhất của Việt Nam nên đi bất kỳ thành phố nào khác là mình cảm thấy yên bình hơn nhiều… dù người dân Biên Hòa cũng than phiền là thành phố của họ cũng ồn ào và đông đúc. Dù vậy, ở Biên Hòa không có nạn “đào đường khảo cổ” như ở Sài Gòn, không có cảnh ồn ào chen chúc & kẹt xe khi có 1 tai nạn cọ quẹt nhỏ vào giờ cao điểm, không có cảnh bụi đường mịt trời và mọi người phải làm Ninjia, không có cảnh xe bus chạy chen lấn với người đi xe máy…. Trừ những con đường trung tâm, nhìn chung thì Biên Hoà vẫn là một thành phố êm ả, bình yên dù mức sống cũng chẳng thua TPHCM là bao nhiêu.
Được dắt đi ăn cháo cá ở Biên Hoà, uống cà phê dọc sông Đồng Nai vào buổi tối lành lạnh, vào thăm khu giáo xứ Tân Mai, xóm đạo - nổi tiếng của Thành Phố Biên Hoà, dịp Giáng Sinh là đèn đuốc đầy trời, nghe nói, còn hơn cả Khu xóm đạo của Quận 8 ở SG nữa. Đoàn người gồm mười mấy mạng của bọn mình kéo vào khu giáo xứ, làm ồn ào, náo nhiệt hẳn cái khu xóm đạo đang yên tĩnh. (Vì chưa trang hoàng nhiều nên chưa có người xem í mà). Đoàn người cứ đi, đi mãi…. Chó cứ sủa và đoàn người cứ đi… hehehe.
Bước vào cái xóm đạo Tân Mai, tự dưng làm mình nhớ đến cái bài hát sến như con hến mà ngày xưa, lúc còn tuổi… tiền mãn teen, nó là cái thứ nhạc duy nhất để nghe vì không có sự lựa chọn..
“Ngày xưa, tôi có quen một người em xóm đạo,
Tuổi đang 16 mái tóc chớm ngang vai, tình như nụ hoa nở trong lòng….”
Cái bài hát nói về thân phận của một chàng trai quen một cô gái ở xóm đạo, tuổi còn 16… Vì nghịch cảnh, nên 2 người phải chia tay mỗi người một nơi, giờ chàng trai hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp của thời 2 người quen nhau… tự dưng khiến mình phì cười. Cũng phải thôi, may mắn cho chàng trai đó là 2 người chia tay, chứ không thì… vì biết đâu em gái này đang ở trong một cái xóm đạo… chích. Và hơn nữa, cô này mới có 16 tuổi… Không chia tay thì có mà gỡ vài cuốn lịch…
Đi chơi mệt rồi về nhà bắt đầu gầy độ nhậu (lại nhậu tiếp) sẵn dịp họp mặt & mừng Giáng Sinh sớm. Lai rai chén thù chén tạc với chiến hữu đến gần 3h sáng mới tàn tiệc. Mừng Giáng Sinh, mọi người cùng nhau vỗ tay hát bài Jingle Bells phiên bản tiếng Việt, dư lày:
Bà già nắm tay ông già,
Chiều chiều dắt nhau lên rừng.
Quánh lộn mới hai chục phút,
Bả mới nói với ông già kia:
Dù già vẫn nguyên dzin à,
Đừng sờ mó lung tung à,
Dù già vẫn luôn gìn giữ,
Chớ có thói của con dê sồm.
DK:
Buông tôi ra, không tôi la,
Buông cái quần tôi ra.
Ngu sao buông , ngon la đi,
Tao hiếp dâm cho mày chết.
Tôi xin ông buông tôi ra,
Chớ có đè lên tôi.
Không tôi đây sinh ra con,
tôi bắt cưới chết cha ông à.
Ngủ được hơn 3 tiếng đồng hồ, mọi người kéo nhau đi ăn sáng trong chợ Biên Hoà & cùng nhau đi Bửu Long + Làng Bưởi Tân Triều…
Thôi, lười viết nữa quá… post hình coi chơi hén!
Nào, nhập tiệc nào... cháo cá, bánh canh cá, bánh canh giò heo... Chẹp chẹp, ực ực, nghĩ lại mà phát thèm.
Càphê Sông Trăng, nằm cạnh bờ Sông Đồng Nai, một cảnh thật thơ mộng & mát mẻ. Ngồi cạnh tui là "người tình trong sòng bạc" của tui đó. Chỉ có thể yêu nhau trên sòng bạc mà thôi...
Con quỳ lạy Chúa trên trời
Cho con lấy được người con yêu
Nếu mai con lấy được rồi
Con không quỳ nữa. Chúa làm gì con....
Chẹp chẹp, sorry những ai có đạo (cái này là tui nghe người ta hát sao tui hát lại thôi ah...)
Cho con lấy được người con yêu
Nếu mai con lấy được rồi
Con không quỳ nữa. Chúa làm gì con....
Chẹp chẹp, sorry những ai có đạo (cái này là tui nghe người ta hát sao tui hát lại thôi ah...)
Nữ cao thủ võ lâm... Uống rất hiền, tới vòng là uống... không bỏ lượt nào. Chẹp, bái phục, bái phục...
"Bưởi kia ngự ở trong vườn
Thế gian ai.. "bự" được dường như ta?"
Hoa phát tài
Quả sung vàng
Trái Cây Đủng Đỉnh lúc già...
Khế khổ qua... chua lè chua lét.
Cối xay bột để làm bánh xèo..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét