Trang

23 tháng 1, 2008

Phan Thiết Du Hí

E hèm. Hổm rày lu bu quá trời nên bỏ bê cái blog mấy bữa nay, cũng gần cả tuần rồi mà chả có update nào mới. Ăn chơi đàn đúm quá mà! ngày nào cũng tiệc tùng, độ điếc. Có ai đời ăn chơi mà còn phải síp lịch, giống như bay show ca sĩ hổng bằng… Ban ngày thì bận rộn với công việc kinh doanh, ban tối thì nhậu nhẹt hoặc giải trí “suýt tí nữa thì lành mạnh”… thì thời gian đâu mà lo cho cái blog này nữa. Lúc thì mời khách hàng đi ăn uống (uống nhiều ăn ít), lúc thì khách hàng mời đi rượu chè (rượu nhiều chè ít). Lúc thì bạn bè rủ rê, lúc thì rủ rê lại bạn bè (mà hình như bạn rủ rê mình nhiều hơn, vì ăn ở cũng… dìu dịu. Hehehe). Mà đặc biệt là dịp cuối năm, thì các loại tiệc tùng từ ăn tất niên, ăn sinh nhật, ăn đám cưới, ăn đám thôi nôi, ăn đám đầy tháng, ăn tân gia, ăn đám giỗ, thỉnh thoảng cũng có… ăn đám ma (Má ơi! đám ma cũng hổng tha việc ăn nhậu) cùng kéo nhau tụ họp để “tống tiễn năm cũ, chào đón năm mới” hay sao á, mà khiến cho mình ngày nào cũng có độ. Đôi khi 2 độ cùng một ngày khiến mình, đêm về vắt chân lên trán mà suy nghĩ coi tham dự độ nào, bỏ độ nào… Ăn nhậu ngoài cái chuyện mệt xác, còn mệt óc nữa chứ bộ. Thế mà mấy người làm như ăn nhậu sung sướng lắm, cứ chửi tui là ham nhậu… Kekeke. Mà nói gì thì nói, chứ cái phương châm sống của mình, từ lúc mới biết… iu & ăn nhậu tới giờ là “Tất cả vì sự nghiệp… ăn chơi” mà. Biểu sao hổng ham hố. Hô hô hô…
 
Cái blog Yahoo 360 của mình mấy ngày nay bị chủ nhân của nó do công việc ban ngày bận rộn quá, ban tối lại đàn đúm tụ tập mà bị bỏ hoang, thỉnh thoảng định đóng nó lại một thời gian, treo cái bảng “under construction” để làm cho nó mới lại. Chứ hổm rày, chả có gì mới mẻ nên sợ khách khứa ra vào, lui tới mà cũng chỉ được phục vụ vài món thưởng thức, giải trí đã lên mốc, ôi thiu… Đối với một số người (trong đó có mình), cái việc blogging giờ đây cũng trở thành 1 trong những cái “thú vui tao (khiếm) nhã” hay là một phần tất yếu của cuộc sống. Thiếu nó thì.. cũng buồn.
 
Suy cho cùng, cái blog nói chung cũng như một cái “lẩu tình cảm thập cẩm” ở trong đó có nhiều món: buồn, vui, dzận dữ, quánh ghen, tạt axít, chính chị chính em, nhạc nhiếc… đều có mặt. Có cái lẩu thì đơn giản vài ba món cười nhàn nhạt, cái thì mặn đắng một món chính trị, cái thì món cay & hưng phấn nhờ vài món hình “khoả thân nghệ thực”. Nói đến người cũng nói đến ta… Thế cái lẩu của mình là món gì nhỉ? Nếu fải tạo thương hiệu cho món lẩu của mình, chắc tui sẽ lấy tên của Blog tui là quán “Lẩu Nhảm” vì thành phần chính trong đó toàn là những câu chuyện nham nhảm ở ngoài đời, đôi khi thêm vài ba món gia vị chính trị hơi khô queo như khô cá kèo rất khó nuốt, thỉnh thoảng thì vài ba món gia vị tình cảm… cúm sến chảy nước, ướt chèm nhẹp như con chem chép… Hehehe. Nhưng tựu trung, là một cái món nhảm nhí nhìn đời dưới con mắt hi hí của mình.
 
Có một người bạn nhận xét là cái blog của mình, đọc vô cảm thấy buồn cười, buồn & cười, cười mà buồn… Uhm, có lẽ cũng đúng! Đọc thì thấy cái hồn của bài viết phảng phất một nỗi buồn nhè nhẹ… nhưng xét trong từng câu chữ thì người ta đọc lại khiến phì cười. Có lẽ thế nên người ta thường nói câu “văn là người” là như thế… Ở ngoài đời cũng vậy, hề hà khề khà là như thế, vậy mà nỗi buồn lúc nào cũng nặng trình trịch trong lòng.
 
-----------------------
 
Thứ bảy vừa rồi đi ăn cái đám cưới ở ngoài Phan Thiết, là đám cưới của cái cặp “người mũ kẹo me, khô bò” trong mấy cái entry trước trong blog của tui í mà… Hôm nọ là chụp hình cưới thôi, giờ mới chính thức rước nàng dzìa dinh… Phan Thiết không tới có mới hơn tháng thôi mà có nhiều cái mới lạ, nhiều quán cà phê mới hiện đại không kém gì SG mọc lên, nhiều công trình cao ốc sắp xây xong & đưa vào hoạt động… và đặt biệt là có thêm một món đặc sản mới do “người sài gòn” mang tới… là cái món “gà chồm hổm” & “gà chàng hảng”. (Cấm nghĩ bậy nha pà kon, là 2 cái món gà nướng thôi, nhưng dân Phan Thiết có cái cách sắp xếp độc đáo lắm, tượng hình thấy ớn. Khà khà khà). Nói gì thì nói, chứ Phan Thiết có tiềm năng lắm. Đã nằm trong cái đích… ngắm kinh doanh của mình từ lâu lắm rồi, mà lâu nay chỉ mới có rờ tới… ngoài đích thôi, chưa tiến sâu vào bên trong được. Hĩ hĩ hĩ. Không sao đâu, I’ll be back!
 
Để tổng kết lại coi, hổm rày được dự 3 cái đám cưới của bạn bè thân thiết, cũng toàn người có tên tuổi, mà chắc có tuổi nhiều hơn có tên quá! Cái hội độc thân “hàng tồn kho mất chìa khoá” của mình ngày xưa, giờ đây đã thanh lý được mấy tên rồi… Nói nôm na trong hội gọi là “lên dĩa”. Cũng vui vui, cái hạnh phúc lứa đôi coi như là trúng số vậy, trời kiu ai nấy dạ thôi mà, cố quá sẽ thành quá cố mất… Mà cái số mình xui ghê, hổng biết chừng nào mới trúng số đây ta? Thôi thì ráng chờ chứ biết sao giờ, biết đâu mai mốt mình không trúng số mà là… tới số! Nhưng trong suốt cái thời gian ngồi chờ để tới lượt mình trúng số (gọi tắt là tới số), sao tránh khỏi những cái… chạnh lòng lúc “đim dzìa” (sến chảy nước, ướt chèm nhẹp lun).
 
Từ lúc bị tai nạn té xe tới giờ, hình như đổi vận hay sao mà cái suy nghĩ có phần tiêu cực. Cái nhìn thay đổi, lòng người thay đổi. Mình vẫn luôn tự hỏi, những điều đó có phải nó vẫn luôn thay đổi, chỉ là xưa giờ mình không nhận ra. Đến hôm nay thì đã mở mắt soi rõ, rồi chợt bất giác shock, bất giác buồn…? Hêhêhê, trái đất vẫn quay quanh mặt trời, cuộc sống là vô thường… đôi khi ta không kịp nhận ra những thứ chắc chắn như chân lý ấy, để rồi cứ gây gổ với bản thân về sự thay đổi của lòng người.
 
Post cho mọi người xem vài tấm hình đi Phan Thiết về coi nào…
 

 Photobucket
Đang hát bài hát "I am too sexy" ở biển Phan Thiết, có người mẫu múa minh hoạ ở sau lưng nữa... Bởi ta nói, thằng thợ chụp hình làm hư hình mình hết...

Photobucket

Đồi thông ở đây, mà chả thấy hai mộ ở đâu cả? Nhìn sau lưng chỉ thấy có... hai đồi thôi hà. Khàkhàkhà . (Xí, cho quăng lụ đạn 1 phát, đồi dương chứ không phải đồi thông)

Photobucket


Photobucket
Hai tấm hình này là chụp cô dâu chú rể, bị hư hình... Thế mà ai cũng tưởng chụp hình nghệ thuật mới ghê....

Photobucket

Cô dâu chú rể này... quậy dze kiu luôn.
Photobucket

Cái ông mập kia, đang cầm điện thoại, là Pamì ở PT đó. Đang gọi đến phòng Massage nổi tiếng nhất của PT để điều một em KTV tay nghề giỏi nhất để phục vụ... tui. Tại vì, tui yêu cầu fải có một em KTV xinh đẹp & tay nghề massage giỏi để ngồi "gỡ mài vết thương & gãi ngứa" dùm anh thương binh ,vì vết thương của anh thương binh đang kéo da non sắp lành. Hê hê hê...


12 tháng 1, 2008

Vận Xui 2008


Chẹp. Mấy hôm nay tự dưng thành thương binh bất đắc dĩ. Hic, người ta thành thương binh vì đất nước, còn mình thành thương binh vì… đá xanh. Sáng đi làm, mình ăn mặc chỉnh tề, chải chuốt gọn gàng. Thế mà vừa ra khỏi nhà hơn 10 phút thì mình đã thành thương binh, người đầy máu me, trầy trụa, quần thì rách hết 1 ống… Số là trên đường đi làm có một đống đá xanh nhỏ, đang chạy xe ngon ơ đến trước đống đá mới phát hiện mình cán qua. Phản xạ tự nhiên mà, đưa tay lách sang bên phải thì… Rầm một cái…Thôi rồi Lượm ơi!!! Tự té, tự đứng lên, tự đi về băng bó vết thương, rồi… tự nhục. Anh thương binh vì… đống đá xanh ấy giờ đây được chuẩn đoán thương tích 10% (tự chuẩn đoán lun).
 
Để vẽ ra chân dung cho mọi người dễ hình dung nhé! Đầu gối bị xước năng nhất, vết thương to, úp trọn vào lòng bàn tay, mà lại nằm ngay cái chỗ nhạy cảm nữa chứ (đầu gối cử động nhiều nhất, cấm nghĩ bậy!). Vết thương này bị phán sẽ là lâu lành lắm đây… hichichic. Bàn tay phải cũng bị xước nặng, làm ngồi gõ bàn phím cũng hơi cực nhọc quá trời! Khổ nhất là… cái nhan sắc sắp về chiều của mình cũng bị phá hoại & tàn phai… Cái gò má vốn dĩ sần sùi của mình do “năm tháng bom cày đạn xới”, nay càng sần sùi hơn vì có thêm một thửa ruộng đang được… cày bừa. Mà cũng may, cái ruộng này ông trời ổng quy hoạch cũng hơi bị ít, nên thửa ruộng tuy không to nhưng cũng làm cho người khác phải ngước nhìn & giật mình, xong rồi ói.
 
Hê hê hê, thực ra thì cái mặt bị nặng nhất, nhưng vì chắc trời còn thương nên bao nhiêu thương tích nó đổ dồn qua… cái nón bảo hiểm. Chẹp. Nếu không có cái nón bảo hiểm, chắc là kỳ này Phước Sang biết đâu sẽ lùng sục, tìm kiếm mình để giao cho mình vai chính trong bộ phim ma - kinh dị “Mười Một”, phần tiếp theo của phim "Mười", vì có thể, mướn diễn viên này sẽ đỡ tốn tiền phần… hoá trang. Nếu không có cái nón bảo hiểm, thì biết đâu cái nhan sắc xấu tự nhiên khỏi cần hoá trang của mình sẽ góp phần tạo nên thành công rực rỡ cho cái phim ma ấy. Rồi mọi người sẽ tung hô… diễn viên chính đóng đạt quá!!! (nghĩ tới mà sướng tê cả người. Kekeke). Tại mày hết nhé, nón bảo hiểm!!!
 
Về nhà với thương tích như thế làm mọi người, ai cũng giật mình. Vì một người nổi tiếng chạy xe “cẩn thận” như mình xưa nay mà cũng bị té xe, thì nói chi mấy đứa em họ - cái bọn choai choai “ra đường phóng như bay” ấy mà không gây tai nạn mới lạ... Tự dưng, mình bị đem ra làm cái điển hình, làm một tấm gương “xấu” cho người khác noi theo…” Đấy! chạy cẩn thận thế đấy mà còn bị té, huống hồ gì phóng như tụi bây”. Mà mọi người đâu có biết, mình cũng là một “yên hùng xa lộ chìm”. Hĩ hĩ hĩ.
 
Mà cũng ngộ, toàn là bị té xe trong những lúc tỉnh táo. Cách đây hơn 5 năm cũng thế, trên đường đi làm cũng bị té một lần. Còn những lúc nhậu say vẫn chạy xe về nhà an toàn. Ấy thế mà để đảm bảo an toàn, mai mốt trước khi đi làm, chắc phải làm vài chai ken ở nhà rồi dắt xe đi làm quá! Còn nếu uống không kịp thì mua cái bình sữa, đổ bia vào rồi treo trước ngực để trên đường đi làm rồi... núc. Uống bia sáng như thế mới tỉnh táo đi làm được. Hehehe.
 
Bà Dì Út chăm sóc dùm vết thương trong những ngày nghỉ, bả hỏi thăm xem có đứa nhân viên hay bạn bè gì xuống thăm không. Mình trả lời không có, chắc là ai cũng lu bu, với lại có điện thoại là được rồi. Bả cười hề hề “Điện thoại thì điện thoại, chứ cũng phải thăm nom chứ mậy. Chắc bộ mày ăn ở cũng được lắm hay sao mà chẳng có ai tới thăm khi mày bị thương vậy con?”. Uhm, giật mình nhìn lại, chắc vậy quá! Ăn ở thế nào mà chẳng có ai tới thăm viếng, ngay cả cái đám nhân viên trên công ty…
 
Nghỉ làm 2 ngày thứ 4, thứ 5 để dưỡng thương… thứ 6 thì “anh thương binh vẫn đến trường làng”, cố vác xác đến công ty để giải quyết công việc & ký tá một số giấy tờ. Chân cẳng như thế đâu có tự đi xe được nên đành nhờ phụ huynh chở giúp. Đây là lịch sử hơn 27 năm kể từ lúc “iem” bước vào lớp 1, thì việc học hành đến khi đi làm, "iem" có được phụ huynh chở đi. Hihihi. Bởi ta nói… tự lập đến mức cái gì cũng tự mình, mệt nhọc lắm cũng tự vác xác mà đi. Chứ đây là lịch sử trong đời, lần đầu tiên mình mới nhờ người nhà ở nhà chở đi làm. Ngại hết biết!
 
Chiều về, ông già ở nhà không đón được. Định bụng mình sẽ nhờ một người bạn nào đó chở về dùm. Ngồi dò cái list danh sách bạn bè hơn 200 số trong điện thoại của mình, lục tung luôn cả cái Yahoo Messenger hơn cả trăm nick… vậy mà chả nhờ được ai. Hay nói đúng hơn là chả dám nhờ ai. Bạn có thể nhờ thì ở xa quá… ngại! Bạn ở gần thì mức độ nhiệt tình của họ không đủ làm mình tin tưởng… cũng ngại! Thôi thì, ngại nhiều quá, đành đi taxi về vậy, tốn gần cả 100K. Huhuhu. Vậy mà xưa giờ mình cứ nghĩ, bạn bè mình nhiều lắm!
 
Dạo gần đây vận xui cứ rây vào mình nhiều thế chẳng biết. Cái số đen đúa thế nào, mà điểm lại từ bé đến lớn đều xui xẻo. Mất tiền, mất của, té xe là những cái vận xui thấy rõ mồn một rồi, chẳng nói đến… Đến việc bài bạc chơi chơi cũng toàn là… thua. Mà đâu phải mình không biết bài bạc, được tôi luyện trong môi trường cờ bạc từ nhỏ cơ! Thế mà vẫn thua. Đành tự an ủi “đen bạc thì đỏ tình”, vậy mà tình cũng đen nốt! Thế mới đau! Bởi mới nói, toàn là người ngay mắc nạn, chứ ít có ai nói người gian mắc nạn bao giờ!
 
Chắc nay mai gì, mình ra sông Tiền Đường tắm gội ở đó một bữa, rửa sạch bụi trần (bụi xui xẻo) để đổi đời coi sao. Nghe nói, cái sông này thiêng lắm! Ngày xưa Thúy Kiều cũng một lần trầm mình xuống đó, tắm một lần thì hết xui nên hết làm… gái. Vậy, ai biết sông này ở đâu thì chỉ dùm nhe! Xin đa tạ! Kekeke

6 tháng 1, 2008

Lan man đầu tuần

Mấy đứa bạn trong blog có hỏi, làm gì mà lúc này viết lách nhiều thế. Uh thì có gì đâu! Giờ thì già cả rồi, đầu óc cũng chẳng còn có khả năng nhớ nhiều thêm nữa nên phải viết lại, điểm danh tập họp lại những sự kiện trãi qua trong cái quãng "trai không còn trẻ” của mình. Để khi “trai đã già”, đầu óc kém minh mẫn hơn xưa thì còn nhớ lại lúc đó, mình làm gì, như thế nào… Mà phải công nhận, lúc này trí nhớ kém quá trời, nói đâu quên đó, nói đầu quên đuôi, nói trước quên sau, nói rồi thì quên, mà chưa nói… cũng quên (trớt quớt dễ sợ… hehehe).

Ngày xưa thì thôi nhé, đừng hòng ai bắt bẻ được mình, ai mà nói ra cái gì thì nhớ, để khi gặp lại trường hợp đó, mình sẽ kể vanh vách trước đây đã từng nói những gì, thề thốt những gì (nhớ như thế mà người ta vẫn chối bây bẩy đấy! Khiếp chưa?). Vậy đó, đi học thì làm biếng học bài, nên khi kiểm tra 1 tiết hay học kỳ, bài vở toàn là “phăng” ra, dựa vào những gì nhớ lúc trong lúc thầy cô giảng bài. Vậy mà lúc nào cũng đứng… nhứt lớp. (Ngại ghê khi phải khoe như thế… hehehe )
Có lẽ vậy mà bây giờ, những sự kiện cũ thì nó cứ như in ở trong đầu, còn những sự kiện mới thì cứ như “tình như thoáng mây…”

Có cái chuyện này cũng mắc cười muốn chết, liên quan đến cái chuyện trí nhớ “siêu phàm” của mình, mà vừa mắc cười vừa tức. Chẳng qua là có lần bà già mình, thằng em trai, đứa em gái & vợ chồng dì Út đi ăn ở một quán lẩu có tên là Quang Nhí gần nhà, mà cái quán này thì mình chưa bén mảng tới đó bao giờ. Trong một lần sum họp gia đình buổi tối, bà già nhắc đến quán Quang Nhí. Mình thắc mắc là quán đó ở đâu… Thế là bà già la làng lên: “Trờiiii ơiiii, lúc này trí nhớ mày kém thế, đi ăn rồi ở quán đó mà quên ahhh? Mày lúc này coi bộ già hơn tao rồi đấy!”.

Mình vẫn một mực khăng khăng là chưa từng biết quán đó bao giờ, không hề có khái niệm quán đó… thì con nhỏ em nó bồi vô thêm.. “ Anh tới đó 1 lần rồi, gồm những người này nè… hôm đó anh còn gặp bạn anh ở đó nữa mà…”. Trước những "bằng chứng không thể chối cãi"… mình tự hỏi, sao lúc này trí nhớ mình kém thế, đành chấp nhận mình quên...

Không bằng lòng với những bằng chứng đó, trên đường đi làm mình thử tạt ngang quán đó coi sao, trong lòng phân vân nó là quán nào mà mình không hề có một chút khái niệm gì về nó hết… Đi ngang, nhìn sâu tận vào trong vẫn không hề có một chút ấn tượng mình đã từng đến… Đành chấp nhận trí nhớ mình quá kém cỏi chứ sao... Rồi cái nỗi oan đó cũng được giải toả khi mình nhắc lại chuyện này trước mặt bà Dì, người minh chứng cho mình được “chong sạch” & cái niềm tin về bộ nhớ được phục hồi. 
Đôi khi mình thỉnh thoảng có một cái “mông ướt nho nhỏ”, là cái bộ não của mình giống như ổ cứng 160GB của máy PC, những cái nào muốn nhớ thì nhớ, muốn lưu thì lưu, muốn xoá thì xoá… Thỉnh thoảng có thể quick format lại nếu thích, còn khi hư thì thay bằng một ổ cứng mới… Những gì không quan trọng thì cất vào folder, những thứ quan trọng thì nhớ như in, dễ truy xuất… Sướng hông? Nhưng mơ mộng chỉ là… “mông mợ” mà thoai. Hehehe.

Tối hum qua sau cả ngày tung tăng ở ngoài đường, tối về nằm nhà xem “Mười”, bộ phim kinh dị của Hàn Cuốc, hợp tác với Việt Nam. Nghe quảng cáo cũng kinh dị lắm nên mới mua về xem. Hóa ra, thất vọng kinh dị lun!

Bộ phim nói về một cô gái Việt Nam xinh gái, tên là Mười (phim chú thích sở dĩ có cái tên Mười đó là do ông bà song thân của cô gái đó ham dzui, đẻ tới hơn 10 đứa con), yêu một anh chàng hoạ sĩ đẹp zai (bít tên chít liền). Rồi 2 người phải chia tay vì anh chàng này phải đi lấy một người vợ giàu có khác. Rồi bà vợ mới này nổi cơn, quánh ghen em Mười tơi bời hoa lá bằng cách cho 4 thanh niên lực lưỡng bước vào nắm 4 cái tay & chân. (Thất vọng! Tưởng đâu có cảnh híp dâm chứ, làm mừng dễ sợ…). Người vợ từ từ bước vào, sai người bẻ tay bẻ chân cô em xinh đẹp đó, nhỏ từng giọt axít vào mặt cô em. Chưa đã nư, bà vợ chơi lun nguyên hủ axít vào mặt em, làm cho dung nhan em… không nói ra thì ai cũng bít. Không thiết sống làm gì, em Mười đã treo cổ tự tử & để lại một lời nguyền… I am back… (hơi giống Terminator).

Rồi hơn trăm năm sau, có một em gái xinh đẹp khác từ Hàn Cuốc qua Việt Nam, tên là Dung Hí (Joonhee), nghe đồn cái lời nguyền của pé Mười là một bí ẩn. Tính tò mò nỗi dậy & để phục vụ cho công việc viết lách truyện lá cải của mình, nên cô mò sang Dziệt Nơm để gặp một người bạn gái Hàn Cuốc khác, tên là Xong Dong (SeonYeon, chắc họ Hiếp) đang ở đấy, làm công việc nghiên kíu văn hoá VN.

Ai dè đâu, Xong Dong trong quá trình khai phá lịch sử của em Mười, đã bị em Mười nhập từ lâu lắm rồi. Cũng nói thêm là thân phận của em Xong Dong này cũng khá giống Mười. Ở Hàn Quốc, cũng dính vào chuyện tình tay 3, rồi bà kia bả ghen, nhưng may mắn hơn em Mười là bị 3 thằng hiếp dâm tơi tả (hiếp tới sướng chứ không phải hiếp tới chết, cảnh chỉ là một sự lôi kéo em Xong Dong vào chỗ vắng, bàn tay bấu víu lơi lả dần dần... Thất vọng tập 2!), rồi thằng người iu xấu zai ruồng bỏ. Quẫn trí, nên em trốn tránh cuộc đời & trôi dạt sang VN.

Tình tiết được hé mở từ từ, Dung Hí càng tìm hiểu thì càng phát hiện mối liên hệ giữa Mười & Xong Dong. Được sự xúi giục của một ông thầy cúng VN, Dung Hí dùng trâm cài đầu đâm vào ngực (có cái áo ở ngoài) của Xong Dong để kết thúc lời nguyền. Xong Dong chết, nhưng Dung Hí có biết đâu rằng, đó mới chính là sự giải thoát Mười để đi trả thù những mối thù truyền kiếp. Mười lại tiếp tục nhập vào Dung Hí, về lại Hàn Quốc mà trả thù cái bọn đã phụ bạc & hiếp dâm cô bạn Xong Dong của mình…

Vẫn là một mô típ của những phim kinh dị Mỹ, kết thúc luôn luôn là một dấu hỏi & điểm dẫn đắt để sau này mấy anh Củ Sâm làm tiếp Mười Một, Mười Hai... Coi xong, thấy tức anh ách vì chẳng có một chút gì sợ hãi, ngoài cái khuôn mặt “xấu lạ” của em Mười khi bị tạt axít. Mấy em diễn viên VN chỉ là cái phông nền cho mấy em Củ Sâm diễn thui hà, nên hổng có được nói gì nhiều, xuất hiện cũng ít. Coi xong mới thấy “nhụt” cho điện ảnh VN, luôn luôn là cái bóng cho điện ảnh của nước khác.

Suy cho cùng, chắc cái phim kinh dị này cũng đủ sức nhát mí em gái liễu yếu đào tơ, hay cũng có thể mấy nhà làm phim tạo điều kiện để mí anh dắt mí em dzô coi phim rùi được ôm miễn phí… Chứ đối với tui, chẳng có sợ con ma con quỷ nào cả. Hay là, mình cũng thành ma thành quỷ rồi, nên làm gì có chuyện sợ… đồng loại. Kekeke

Gửi pà kon cái poster của phim... đang chiếu ngoài rạp.

 

Photobucket


2 tháng 1, 2008

Lặng lẽ nơi này

Vậy là chúng ta xa nhau được hơn 2 năm rồi em nhỉ? Hai năm, thời gian không đủ dài để anh tự gói ghém kỷ niệm ngày xưa thả trôi theo dòng sông của thời gian. Có lẽ thế, những kỷ niệm ấy vẫn ám ảnh anh chắc theo trọn một kiếp người.
 
Chiều nay, lại vô tình đi ngang quán cà phê ởgóc phố đầy lá rụng mà ngày xưa chúng ta thường đến, nghe Khánh Ly da diết“Lặng lẽ nơi này”, anh mới biết là tình cảm của anh dành cho em còn nhiều lắm. Em biết không, khi xa nhau mà lý do của sự chia tay ấy chỉ là sự cách biệt địa lý, điều này khiến anh hoang mang & ngỡ ngàng trong một thời gian khá dài. Nhưng… có sự chia tay nào mà có lý do cụ thể & hợp lý, em nhỉ?
 
Tình yêu mật ngọt, mật ngọt trên môi
Tình yêu mật đắng, mật đắng trong đời
Tình yêu như biển, biển rộng hai vai, biển rộng hai vai.
Tình yêu như biển, biển hẹp tay người, biển hẹp tay người, lạc lối….
 
Nhạc sĩ họ Trịnh nói mà giờ này anh mới thấm thía… tình yêu là mật ngọt, nhưng chỉ là mật ngọt trên môi. Đó là một niềm vui thoáng chốc, một niềm vui thoảng qua của những người đang yêu. Nhưng khi chia tay, thứ tình yêu ấy sẽ trở thành mật đắng theo suốt cuộc đời. Có khi, thứ mậtấy sẽ hoá đắng luôn cả cuộc đời của người uống phải nó.
 
Em bước vào đời anh rồi lặng lẽ ra đi vềphương trời xa ấy, em để lại cho anh một tình yêu như một món quà của cuộc đời…Rồi cuộc đời ấy cuộn trào những sóng gió, cuốn anh vào lòng biển của tình yêu. Biển không rộng không hẹp... nhưng đủ khiến anh lạc lối, đánh mất phương hướngđể rồi chới với, chơi vơi không một chiếc phao bấu víu.
 
Em đi về nơi ấy, nơiđâu nơi đâu?
Sông cạn đá mòn, trăng treo đầu con sóng
Tan theo tan theo chút tình xa vắng.
Làm sao ru được tình vơi, à ơi, nỗi đau này người.
 
Mất em rồi, anh lại lặng lẽ bước tiếp một mình mà phía trước là con đường với nhiều ngã rẽ. Thời gian sẽ trôi qua, dù sông có cạn, đá có mòn, trăng có mọc trên đầu ngọn sóng rồi tan theo ngày tháng…. thì nỗi đau ấy cũng khó mà nguôi ngoai.
 
Đôi khi, người ta cất tình yêu vào một góc khuất của trái tim, của hồi ức… và tình yêu ấy sẽ trở thành một phần của cuộcđời như một thước phim trong quá khứ. Thi thoảng, người ta lại nâng niu cái thước phim ấy như một thứ quý giá trong cái cõi mông lung này... Anh cũng vậy!
 
Tình yêu vô tội, để lại cho ai?
Buồn như giọt máu, lặng lẽ nơi này
Trời cao đất rộng một mình tôi đi, một mình tôi đi.
Đời như vô tận, một mình tôi về, một mình tôi về….với tôi.

Tình yêu nào có tội, phải không em? Nhưng sự chia tay vẫn luôn có ít nhất một người đau khổ. Hai năm qua, anh vẫn lang thang, bước gập ghềnh trên con đường đời đầy chông gai này, mà phía trước, đích đến chỉ là cõi vô tận. Thôi thì vẫn cứ phải cố gắng đi tiếp, đi đến khi nào sức cùng lực kiệt, phải không em... ? Rồi đến cuối đời, khi mỏi mệt nằm xuống, là có phải lúc anh lại về với anh... với một tình yêu trọn vẹn?