Trang

28 tháng 11, 2007

Một ngày không bia rượu


Pà kon nghe thử bài này nhé, hay đáo để.


Huyền Thoại Rượu
(Nhại theo bài "Huyền Thoại Mẹ" của Trịnh Công Sơn đó)


Đêm chong màn nằm nhớ rượu, buộc hai thằng phải đi.
Dù vợ có là chi, ta quyết đi cho bằng được.

Ai cản ngăn cũng mặc.Vợ là vợ, mà ta là ta.

Ai trong đời cũng uống rượu, vì rượu quý hơn cơm.
Vì rượu quý hơn cơm, hai ly vuông mới được một xị.
 

Ai nói chi cũng mặc kệ. Rượu là rượu, mà cơm là cơm. 
 
Ai trong đời cũng lấy vợ. Vợ là nợ, là oan gia.

Thà rằng cứ như ta, ta thề không lấy vợ.

Để từng đêm đi nhậu, rằng sợ vợ nào nó la.

Bây giờ Mỹ bỏ cấm vận, bọn nhậu Mỹ nó sang ta.
Vì lợi ích quốc gia, ta lại đi chiến dịch.
Ta cụng ly với địch, địch là địch, mà ta là ta.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Vậy là hôm nay mình tranh thủ về sớm sau một series ngày ăn chơi đàn đúm, thác loạn. Độ điếc gì mà kéo dài từ thứ sáu tuần trước đến thứ 3 ngày hôm qua... Mà độ nào cũng bét nhè, người ngợm gì mà bèo nhèo như con mèo mắc mưa... Chỉ có tối hôm qua, là một độ dìu dịu nhất so với những độ trước, mỗi người chỉ có 4-5 chai ken, chưa đủ đế ép phê hay xì khói. Nhưng... sức tàn lực kiệt, 4-5 chai ken cũng giúp mình đừ người, thế là đẩy một giấc từ hơn 9 giờ tối đến gần 7 giờ sáng hôm sau, mơ với những giấc mơ đầy men rượu.


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket




Mỗi lần đi nhậu về là mỗi lần bị cằn nhằn, thế mà vẫn ham hố... nhậu. Vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, mà không vui không buồn cũng nhậu... Bó tay! Hổng biết, lúc này mình có trở thành con sâu rượu chưa ta? Mà thôi nhé, đừng cho làm sâu... Xấu lắm! Hichichic. Tối về, mới 4-5 chai vẫn còn đủ tỉnh táo để ngụy trang kiểu Úc cho bà già khỏi nhằn: đầu đội nón bảo hiểm trùm kín mít, khẩu trang thì mang tới tận mang tai, áo tay dài phủ kín, vì mình có uống ít nhiều gì thì cũng đỏ mặt tía tai, như con tôm luộc .

Giấu như thế, vậy mà về nhà cũng bị phát hiện vì... có mùi. Bà già đứng áng ngay cửa, chờ mình đi ngang qua là giương cung ra... bắn. Kekeke, bị thọ tiễn mà chẳng nói được lời nào, thế mà vô karaoke cũng ngọt ngào, mùi mẫn cái câu vọng cổ lúc xuống xề : "Trời ơi bởi sa cơ giữa chiến trường thọ tiễn...". Cũng may phước là bà già chưa cạo đầu mình. Có người mô đen đầu trọc, ăn vận hợp thời, chơi thêm cái di động đắt tiền... nhìn cũng được. Chứ mình mà đầu trọc, thì chỉ còn thêm cái áo cà sa màu nâu sòng với cái mõ là hợp nhất.

Dạo này do ăn nhậu nhiều quá nên bị mập lên òi, tăng gần 3 kg. Chẹp. Cứ cái đà này là mai mốt mình lăn cầu thang lên & xuống, chứ đi hổng nổi nữa quá... Con nhỏ em trong nhà cứ gọi mình là diễn viên Hàn Quốc Eo Chang Hy (Y Chang Heo). Hichichic. Chẳng biết tại sao nữa, mình cũng ăn ít lắm muh, chỉ uống thôi mà sao... béo như con "lợn" thế? Riết rồi, cái gương & cái máy chụp hình, quay phim là cái kẻ thù truyền kiếp của mình, ghét đến nỗi mình chẳng thích nhìn vào mặt tụi nó...
vì nhìn vào mặt tụi nó là có cái ảo ảnh của mình "xứt hiện", nhát ma luôn cả mình. Uh, thì nếu như mình chẳng nhìn vào gương hay máy ảnh, thì ít ra, mình biết cả hơn 80 triệu dân số đang nói mình xấu, chứ nhìn vào gương thì mình biết tới hơn 80 triệu người cộng thêm một, nói mình xấu như con gấu. Đôi lúc tắm xong & chải đầu, mình cũng lẩm bẩm được vài câu lúc mụ phù thủy hỏi gương thần trong "Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn":


"Gương kia ngự ở trên tường
Thế gian ai... mập được dường như ta."
"Xưa kia ngài mập nhất trần
Ngày nay Pác Ngọc muôn phần... mập hơn".

(Kekeke, em lạy pác, đừng đập vỡ gương nhé, gương chỉ nói sự thật thui, hổng tin pác nhìn hình này coi...)

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket



Sợ gương & máy chụp hình thế đấy, thế mà mấy chiến hữu của mình, lần nào cũng đi nhậu đè mình ra chụp hình. Chàiiii aiiii, làm tui như người mẫu hổng bằng.... Chụp hình thôi mà có cần phải cưỡng bức tui trong cái lúc tui xấu nhứt để mang lên "quy tính xách tay", hay là cái lép-tốp, rồi up lên blog hông? Thỉnh thoảng coi lại, tui còn muốn phát ói... chứ đừng nói coi thường xuyên. Coi lại thường xuyên thì chắc là ngày nào tui cũng bỏ cơm luôn. . Pà kon có bao giờ nghe cái thuật ngữ "hiếp dâm tấm hình" chưa? Để hôm nào cho xem vài tấm thì sẽ thấy "tụi nghịp" tấm hình khi có tui trong đó, là biết cái thuật ngữ này liền hà. Khà khà khà...

Dạo này xài tiền nhìu, do ăn nhậu nhìu quá nên tháng này bội chi... mà cũng thêm phần bội thực. Say xỉn thì quên cả trời đất, tỉnh rùi thì thấy ray rứt... Mà cái tính mình cũng đâu phải là hà tiện, nhưng xài nhiều quá thì lương tâm nó cạp cạp vài miếng hơi nhột íh mà, chẳng qua là chung quanh mình, còn nhìu người tằn tiện lắm. Thiện tai, thiện tai! Đành rằng biết là mỗi người có số hết, ai làm nhiều xài nhiều, ai làm ít xài ít... xài theo nhu cầu, xài theo thu nhập... nhưng mà, tự nhiên cảm thấy sao sao ấy, thấy tồi tội...  Nhưng mà, trách nhiệm thì mình cũng luôn cố gắng chu toàn, có để ai thiếu thốn bao giờ... Uh, tự nhủ như thế để an ủi mình tí...

Hoy, buồn ngủ òi, đi ngủ đây! Để chìm đắm tiếp trong giấc mơ đầy men rượu...

23 tháng 11, 2007

Tình yêu bị "nổi mốc"

Dạo quanh blog của vài người bạn, hình như bạn bè dạo này chia tay trong tình yêu hơi bị nhiều. Ặc ặc, tự nhiên đọc những lời tâm sự của họ, thấy tâm trạng không vui của họ làm mình cũng không vui lây. Chạnh lòng thiệt chứ bộ, bởi vì cái tâm trạng ấy ngày xưa mình cũng đã từng chìm ngập trong nó một thời gian dài... Hehehe, nói vậy chứ cũng chẳng có thê thảm gì đâu, nhưng chẳng vui vẻ tí nào...

Mấy cái nỗi buồn của những người bạn trên blog, cũng là bạn bè ở ngoài đời, đang còn nóng hôi hổi, "nóng hôi hổi vừa thổi vừa buồn". Nếu ví von cái nỗi buồn của họ như là tảng thịt mới xẻ, hay cái bánh mới ra lò thì cái nỗi buồn của mình như là tảng thịt bị nổi mốc hay cái bánh bị ôi thiu, hôi ê. Hơ...hơ... nỗi buồn mà mình làm như là cái bánh hay cục thịt vậy... là sao? Sao lúc này mình có tâm hồn ăn uống dzậy ta?

Tình yêu, khi đang ở thời kỳ "happy" thì chả ai giống ai, nhưng mà nó qua giai đoạn trục trặc hay gãy đổ thì... ai cũng như ai. Lúc nào cũng phải đeo một cái mặt nạ cười ở ngoài, rồi khi có một mình thì gỡ cái mặt nạ cười xuống để đeo vào cái mặt nạ buồn. (Cái này tui trãi qua rùi tui bít)
 
. Có lần, tình yêu mình thấy đâu đó trên internet nói rằng tình yêu có màu "ghẻ chóc", vì tình yêu là một chỗ ngứa trong tim mà mình gãi không được. Nên cứ hết yêu là hết ghẻ... Vậy mà không hiểu tại sao sau khi chia tay, mình còn ngứa nhiều hơn... Có khi nào chuyển sang lác hông ta?  Mà là lác ở trong tim mới ghê! Chắc cái này có thiệt nên hôm nọ mới nghe anh chàng ngọng chữ "n" & "l" hát bài "Nạnh Nùng" thế này:

Em lỡ nạnh nùng đến thế sao?
Tim anh đã lát tự hôm lào?
Giờ đây, đã lát càng thêm lát
Em giết tình anh trong nạnh nùng...


Hehehe, nghe "nạnh nùng" chưa???

Cái tình yêu bị nổi mốc của mình ấy thế mà cũng lâu òi nhỉ, mà sao nó chưa chịu phân hủy? Chắc tại để cấp đông nhưng không đủ nhiệt độ, nên còn thì vẫn còn đó, nhưng không sử dụng được. Hehehe.

Nói vậy chứ, cái hỉ nộ ái ố là quà tặng của thượng đế dành cho mỗi con người, ai mất đi một trong những cái cảm xúc ấy thì quả thật là bi kịch, đáng thương... Thế nên, cứ vui với đời, cứ thỉnh thoảng thấy buồn, cứ thỉnh thoảng nổi giận, và đam mê nhiều thứ... Nhưng, đừng để một trong những cái cảm xúc ấy luôn tồn tại thường trực trong mình là ok rồi.

Tình yêu, đôi khi là một bữa tiệc đến mức nhiều món, có món mặn, món ngọt, có món cay, món đắng... nhưng tựu trung nó vẫn là thức ăn chứ không phải là thuốc độc để giết con người. Có người thì đòi tình yêu mình phải đa dạng & phức tạp, nhưng hình như, cái tình yêu càng giản đơn thì càng hạnh phúc. Hổng tin hả? Nhìn tấm hình này do tui chụp trong một lần đi ngoài đường thì biết... Kekeke
 

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Anh, chị đều bị bại liệt chân phải... Nhưng cái hạnh phúc rạng ngời thể hiện trên khuôn mặt (chụp lén mà, đâu dám chụp mặt người ta) của 2 người mà tui bắt gặp, đã thể hiện cái hạnh phúc giản đơn... mà hình như nhiều người cũng đang đi tìm kiếm, trong đó có mình.

21 tháng 11, 2007

Ngày của chị tui

Oài, hôm nay là sinh nhật "chị" ấy.

Chiều xong việc, tranh thủ về sớm, ghé ngang tiệm lấy cái bánh mình đã đặt từ sáng sớm. Năm nào cũng vậy, tới sinh nhật của chị ấy là mình với con nhỏ em út "toa rập" với nhau, tảng lờ như không nhớ, định mang lại cho chị ấy một sự ngạc nhiên. Chỉ có 2 đứa nhớ thôi, chứ còn 2 thằng kia thì... sinh nhật của nó, nó còn hổng nhớ nữa là. Con nhỏ em nó ranh ma lắm, nó luôn nhắc mình nhớ mua quà sinh nhật, nhưng chẳng bao giờ nó đưa mình tiền.
 Đúng là "phú quý sinh lễ nghĩa"! Cái vụ sinh nhật của chị ấy chỉ có kể từ khi mình ra trường, đi làm có tiền mới được nhớ đến, chứ ngày xưa kể từ lúc lấy chồng đến hết cái thiên niên kỷ trước, có biết sinh nhật sinh nhiếc gì đâu.  Nghèo thí mồ mà làm gì biết đến sinh nhật!

Năm nào cũng vậy, xong cái ngày nhà giáo Việt Nam là tới ngày "Nhà Giáo Gia Đình" của tui. Mà "cô giáo" này dữ lắm, quánh "học trò lì" như mấy anh em mình hoài, hic... Bây giờ học trò bị quánh, phụ huynh vô mắng vốn với Ban Giám Hiệu... Chứ cô giáo này mà quánh, thì "phụ huynh" của tui (phụ thôi, không có huynh) còn xúi quánh thêm hoặc là "nối giáo (roi mây) cho giặc"...


Thì cũng có tiệc tùng gì đâu, tụi này nhớ thì mua quà tặng, rồi kéo nhau ra nhà hàng nào đó, ăn cơm gia đình thôi chứ chẳng có mở tiệc mời ai cả. Mỗi năm một món quà, có năm thì 1-2 xấp áo dài, có năm thì cái đồng hồ, có năm thì chai nước hoa, có năm thì cái túi xách... Mà năm nào cũng vậy, cứ mang về là chị ấy càu nhàu "Mua làm gì cho tốn tiền, tao có xài hết đâu. Đề nghị năm sau quy ra tiền rồi đưa tao..." Nói vậy thôi, chứ trong bụng khoái thí mồ. Hè hè hè....

Riết rồi, hết biết tặng cái gì luôn... Thế nên năm nay, mới mua cái bánh kem để cả nhà cùng ăn, mà khỏi bị chửi là phí... Mà cái món này "chị" ấy với con nhỏ em mình "hảo" lắm. Nguyên 1 cái bự, nhiều khi chỉ có 2 chị em nhà này xử lý thôi... Đàn ông trong nhà chẳng có ai ăn nên cái bánh càng to thì hai chị em nhà này càng... khoái. Chỉ tội nghiệp... cái bánh kem!

Ghé tiệm lấy cái bánh, em bán hàng hỏi có cần ghi gì lên mặt bánh... Suy nghĩ mãi, mình định tìm một câu sến như con hến để chơi shock... Mình bẽn lẽn
 với em gái bán hàng: "Ghi dùm anh cái câu... Mừng sinh nhật BÀ CHẰN CỦA BA" . Trời đất! Em gái cười sằng sặc hỏi lại mình có phải ghi lên bánh kem như thế không? Cả nguyên tiệm bánh cười rần rần làm mình mắc cỡ mún độn thổ... Tự hỏi, bộ mình chơi nổi lắm hả ta?



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Chú thích: cái bánh coi cũng đẹp đẽ thế, nguyên vẹn thế mà bị "hiếp & giết mất xác" sau hơn 20 phút ăn cơm gia đình xong.

Bà chằn này, chỉ chằn với ba tui thôi... vì nhà tui là chế độ mẫu hệ muh... Kekeke. Chúc bà chằn của ba tui luôn luôn mạnh khỏe để mãi làm chằn. Cái không khí quây quần cả nhà đầy đủ cũng làm mình vui vui... Ít ra, cho dù nó không thật sự hạnh phúc như người ta, nhưng cũng khá trọn vẹn ... Nhiều khi tự nghĩ, con người chỉ có một đời người ngắn ngủi để thương yêu, sao không cố tạo những tình cảm tốt đẹp để vui với nó, mà cứ phải trầm mình trong những muộn phiền của cuộc đời... Có đáng thế không??? Hehehe, biết dzậy nhưng tui làm thế hổng được... Nghe giáo điều quá, nhệ?

Ai đọc xong mà không comments là bị... ghẻ ngứa!


19 tháng 11, 2007

Mùa cưới

Cứ mỗi lần nhận được cái thiệp hồng của người khác, cho dù thân hay không thân thì cũng khiến mình bồi hồi xúc động... đậy. Hèm. Trong văn chương, người ta nói những lời hoa mỹ là "Cứ mỗi lần thấy trăng tròn, là thấy lòng mình thêm khuyết". Nói bình dân học vụ & đời thường tí thì gọi là... "nhột thấy pà kố!". Mà chẳng biết là nhột hay nhục, chứ cầm cái thiệp của người ta trên tay, lòng mắc cỡ muốn chết luôn vậy đó.

Hehehe, cũng biết là tới tuổi... lỡ thì roài, nên cũng ráng đứng, ngồi, trông, ngó để "phát thiệp" dzới người ta, mà cái số lận đận mãi... Uhm, thì cũng cảm thấy bình thường thôi, cái gì tới thì sẽ tới. Vậy mà mấy người chung quanh cứ hối thúc mãi... Nay gặp mặt cô bạn này, thì cứ chăm bẵm vào chuyện cưới dzợ. Gặp thằng bạn kia thì nó xoáy vào chuyện con cái... Hic, mấy người cứ làm như người ta không đau vậy, mà cứ xoáy sâu vào cái "chỗ đau thầm kín" của người ta mà thọc, ngoáy miết hà.... Mà cũng ngộ ghê, "hoàng thượng" hổng lo mà sao "thái giám" lo dữ vậy ta? Ý tui nói là người trong cuộc hổng lo, sao người ngoài cuộc lo thế... chứ hổng phải muốn chửi mấy người là thái giám đâu nhé.... Hối thúc như dzầy, từ nhởn nha nhởn nhơ cũng trở thành sốt ruột muốn chết. Hic hic.

Nói chơi thế thôi, chứ mình cũng đang cố tính. Nhưng hổng biết cái số đen đủi thế nào, quen ai xong rồi thì họ cũng chạy dài. Nhiều lần, đúc kết ra được một điều, chắc là tại mình thật thà quá, có gì tốt xấu cũng đem kể tất tần tật, tuốt tuồn tuột... Xong rồi khi mà "con ong đã tỏ đường đi lối về" thì.... bỏ cái thân già thằng tui bơ vơ, côi cút. Nhiều khi tự ví von mình như cái bọt xà phòng, nhìn từ xa thì lung linh huyền ảo, nhưng lại gần thì nó chỉ là một cái bong bóng nước, vỡ ra rồi thì trần tục chịu hổng nổi... Vì thề mà nó cứ xoáy mình vào cái vòng lẩn quẩn: Yêu - Chia Tay - Yêu Tiếp tập 2 - Chia tay tiếp tập 2... Ủa mà đâu có gọi cái vòng này vòng lẩn quẩn nhỉ? Là một đường ray không có chỗ quay đầu thì đúng hơn....
Hôm nọ, được làm khách mời danh dự ra Khu Du Lịch Bình Quới để "xách dép" cho 2 đứa bạn đi chụp hình cưới. Nhục dễ sợ luôn, người ta chụp hình cưới mình cũng đi theo chụp, thế mà cũng ham dzui, thợ chụp cho họ 1 kiểu, mình chụp cho họ 1 kiểu. Chắc cũng chuẩn bị bỏ ngành để chuyển qua chụp hình cưới đây, vì thấy người ta làm cái công nghệ tiệc cưới giàu quá trời quá đất! Chi phí cho việc chụp hình trang điểm thôi mà có dịch vụ lên tới 20 triệu... Đang có cái si nghĩ đổi nghề. Hèhèhè...


Cho bà con xem mấy tấm hình hôm đó chụp đây... Mấy tấm hình này được photo bởi Studio Nguyễn Hậu. Tui nghe đồn là studio này nổi tiếng trong giới người mũ, ca lẻ lắm đó... Nhưng mà tui bít tui chết liền. Kekeke.

Sau hơn nửa ngày lăn, lộn, bò, trườn dưới đất, trên cầu, leo cây, vượt cầu khỉ... 2 người mẫu của chúng ta cuối cùng cũng hoàn thành xong cái trọng trách tạo ra những tấm ảnh vô cùng nghệ thực... Và rồi cái êkíp chụp hình, trong đó có tui cũng thở phào nhẹ nhõm vì 2 người mẫu của chúng ta hổng có đòi cát-xê.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
 
Chú thích: Chọn được 2 tấm ảnh đẹp nhứt đó. Nghe đâu, tấm ảnh thứ 1 được Studio Nguyễn Hậu rửa ra thêm 1000 tấm. Phân nửa để làm thiệp cưới, phân nửa sẽ giao cho tui, để tui đem bỏ vào mấy bịch kẹo me & khô bò, bán trước cổng trường. Chàiiii aiiii, kỳ này 2 người này nổi tiếng trong giới học sinh luôn nha... Nói chuyện với cô người mẫu này, mới có xin tấm hình để post lên blog thôi mà người mẫu này "đu dây điện" thấy ớn: "Hổm rày tập ký tên cho fan hâm mộ mỏi tay luôn...". Chời, thôi khỏi tập ký tên, tập lăn tay đi, vì có biết chữ đâu mà ký??? 
 
Ps.: Tui đang lăng xê 2 người mẫu này đó. Công nghệ PR qua bờ lóc của tui chắc cũng hổng đến nỗi tệ hệ lắm, nhẩy?

Hihihi, sao hôm nay mình nhảm quá?

16 tháng 11, 2007

Chủ Nhật Buồn

Sáng chủ nhật ngủ dậy, đói như con sói. Hậu quả của 3 ngày ăn chơi "quành cháng". Hichichic. Xuống bếp lục coi còn có gì để bỏ bụng không thì quả như nằm trong dự đoán: bà già bả chửi từa lưa hột dưa, cái tội 3 ngày nay bỏ cơm nhà mà chẳng báo một tiếng...

Đang nghe bài "Em về tinh khôi" do Trần Thu Hà hát, nhớ lại 3 ngày nay, em về nhà mà chẳng có tinh khôi tí nào. Lúc nào về nhà cũng trong tình trạng dật dờ do... say rượu. Mấy bữa nay, sáng tỉnh dậy thì tự hứa với lòng uống ít lại thôi, vậy mà có lời mời mọc rủ rê nào là đâu lại vào đấy, càng nhậu càng sung... Hic. Bi kịch... Sao mình vẫn chưa thoát khỏi được sự cám dỗ trần tục này vậy ta? 

Một ngày chủ nhật trôi qua thật nhanh, mình chưa làm được gì cả. Tóc tai chưa kịp hớt, áo quần chưa kịp giặt... thế mà hết ngày rồi! Dạo này hình như mình đang "sống chậm" lại thì phải? Nói nôm na là làm việc chẳng có năng động, hưởng thụ & ăn chơi nhiều hơn, vô cảm hơn trước nhiều thứ. Cũng may là mình còn kịp nhận ra điều này để thay đổi trước khi bị mọi người chung quanh lên án. Hè hè hè... 

Cái đám bạn phổ thông lại ới nhau đi nhậu nữa, hẹn nhau lúc 6 giờ chiều nay... Chẳng lẽ giờ từ chối? Đang phân vân không biết có nên đi nữa hay không? Đi thì sợ bị mắng tiếp tập 2, còn không đi thì... không bỏ được tật ham dzui roài. Hổng lẽ giờ làm cái thăm để bốc, xem có đi hay không đi, phó mặc cho trời, nhẩy? Có ai đời, có cái chuyện đi nhậu hay không cũng không quyết được nữa, là saoooo? 

Vào trang nhacso.net, tò mò nghe con mụ Cindy Thái Tài hát... Hơ... nghe cũng được? Điệu đàng còn hơn cả con gái nữa... Pà kon nghe thử nhá... 
 
Bên Em Là Biển Rộng
Sáng tác: Bảo Chấn - Thể hiện: Cindy Thái Tài



Nghe cái bài này, tự dưng lại nhớ người ấy da diết, online chỉ để nhìn cái nick, biết giờ này chắc người ấy đang ngủ nên để lại vài dòng offline message chúc ngày mới, để sáng dậy nhận được. Hai năm rồi, nhiều thứ thay đổi, ngay cả con người ấy nhưng mình thì vẫn thế, vẫn khó thích ứng với môi trường mới, khó thích ứng với sự đổi thay.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Biển dường như hẹp lại khi không có người ấy ở bên cạnh, biển cũng hứng bão nhiều hơn? Bất giác chợt nhớ câu của ông Trịnh: "Đời tôi ngốc dại, tự làm khô héo tôi đây...". Lẩm bẩm một mình "Uhm, mình ngốc thật!".

Một ngày chủ nhật an bình tôi nhé...


10 tháng 11, 2007

Vũng Tàu du hí

Hèm, cuối cùng thì chuyến đi Vũng Tàu cũng kết thúc vui vẻ & tốt đẹp. Kekeke.

Tính mình cũng hòa đồng nên cũng dễ nhập bọn, dù trong nhóm đông người mà mình biết mặt chỉ vài người. Nói thẳng ra là "dễ quan hệ" hay "quan hệ bừa bãi". Hehehe.  Đừng có hiểu lầm, là dễ thiết lập mối quan hệ & quan hệ rộng rãi đó!

Thôi thì tạm post vài tấm hình coi chơi, hôm nào khoẻ tí rồi sẽ tường thuật lại.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Khuyến cáo: Bà con mai mốt không nên ghé nhà hàng này ở Vũng Tàu nhé. Tui bị nó "chém" thành 18 khúc...



Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Hehehe, tình hình là dạo này tóc tai nhiều rồi, nên "Tóc gió bay bay"


Sao dạo này mình đẹp zai dữ dzị ta? 

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket