Ngồi nghe đi nghe lại bài “Lời Rêu” mãi mà không biết chán...
Chí ít cũng hơn 15 năm rồi mình thích nó. Lục tung cả internet nhưng không có version của Nhã Phương, toàn là những ca sĩ … í ẹ như Ý Lan, Ngọc Anh, Hồng Ngọc, và luôn cả… Hương Lan. Ý Lan thì quá điệu đàng, nghe chẳng thấm vì đầy giả tạo, Ngọc Anh và Hồng Ngọc thì giọng như mấy cục bánh in, khô khan chả có chút tình cảm. Còn Hương Lan thì... thôi rồi Lượm ơi., cũng giống như Ngọc Sơn hát opera vậy! Có mỗi Trần Thu Hà nghe còn tàm tạm…
Ai đi qua xa vắng
Để chiều run một mình
Mười hai năm tỉnh giấc
Trắng đôi bờ tóc đen
Uống cùng nhau một giọt
Đắng cay nào chia đôi
Say cùng nhau một giọt
Trong mỗi đời pha phôi
Say cùng nhau người ơi
Chút nồng thơm cuối đời
Vướng dùm nhau sợi tóc
Ràng buộc trời sinh đôi
Cơn mưa như nước mắt
Phủ kín đời muộn phiền
Thời gian chung đã hết
Tháng ngày riêng cũng phai
Ngày mai ta bỏ đi
Trần gian xin trả lại
Đá tảng nào vô tri
Chết một đời rêu xanh.
Nhạc: Phú Quang
Thơ: Nguyễn Thị Hoàng
Hôm nay, tự dưng dở chứng mở lại bài nhạc này, nghe & buồn… Nhưng thích nghe.
Một bài nhạc phổ thơ không khác nguyên bản là mấy, đọc đi đọc lại, đọc tới đọc lui… cũng chẳng có gì là ý nghĩa. Chỉ đơn thuần là cái cảm nhận của người viết về cuộc đời, về thân phận… nhưng nghe xong lặng cả người. Mỗi lời bài hát cứ như một thước phim chậm, quay ngược về hình ảnh, thân phận của mình hơn 15 năm về trước.
Ngày xưa, nghe chẳng hiểu gì cả… nhưng cũng như người ta nói, thơ hay nhạc đừng bao giờ nghe từng lời từng chữ, đừng phân tích, đừng để các con chữ đứng riêng rẽ mà hãy nghe bằng sự cảm nhận. Đúng vậy, ở cái tuổi mười tám như mấy đứa teen bây giờ thì để thấm nhuần cái ý nghĩa của bài này, thì… đúng là prematurely old.
Vậy đấy, thế mà mỗi lần nghe Nhã Phương hát bài này là cứ như nuốt từng nốt nhạc. Nghe đến đoạn “ Cơn mưa như nước mắt, phủ kín đời muộn phiền..” thì tự dưng nổi gai óc. Sao mà bi thương sầu thảm đến thế, nhưng chắc đúng. Tác giả ắt hẳn cũng trãi qua một cuộc sống bi thương, đau khổ lắm nên mới chiêm nghiệm ra những điều như thế.
Hôm nay nghe lại, nỗi đau vẫn còn nguyên hình nguyên vẹn ở đó, có điều, nó được gói ghém, bao bọc cẩn thận & nhét vào một góc khuất nào đó của tâm hồn, vậy mà bài hát này hôm nay lại lôi nó ra, để bản thân mình tự làm khô héo.
Có lẽ, chỉ đến khi “ngày mai ta bỏ đi, trần gian xin trả lại” thì nỗi ám ảnh ấy mới dứt được…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét