Bỏ cuộc trong công việc là khi mà bạn không thấy được sự tiềm năng của một đối tác sau một thời gian theo đuổi tạo niềm tin và xây dựng mối quan hệ.
Bỏ cuộc trong tình yêu là khi bạn nhận ra một điều gì đó vô nghĩa, đó chỉ là thứ tình yêu mù quáng, đơn phương mà đôi khi, bạn đã chìm ngập & phung phí tình cảm của mình trong một thời gian dài.
Bỏ cuộc trong đời sống, là khi mà bạn buông tay đầu hàng số phận. Là khi mình không thể chiến thắng bản thân để vượt qua những thử thách của cuộc đời, chẳng hạn như bệnh tật, nghịch cảnh…
Chưa bao giờ mình có khái niệm bỏ cuộc. Bỏ cuộc là cho phép mình yếu đuối, nhu nhược & dễ đầu hàng số phận. Cái tính háo thắng nó thế, cứ phải xông lên phía trước dù biết phía trước sẽ gặp phải nhiều khó khăn. Thế mà chẳng biết từ khi nào, mình lại bắt đầu dễ dàng bỏ cuộc. Dấu hiệu của tuổi già đấy…
Bắt đầu bỏ cuộc, là bắt đầu nhận ra rằng mình không cứng rắn như mình đã từng tưởng, nhận ra cái chân tướng mà từ lâu mình đánh dấu mình, đóng khung mình trong hình mẫu phải xù xì, gồ ghề để che bọc bên trong cái yếu đuối & nhạy cảm.
Bắt đầu bỏ cuộc, là lúc bắt đầu nhận ra rằng có rất nhiều thứ đi theo quỹ đạo của nó. Mỗi sự vật hiện tượng đều có quỹ đạo riêng, lối đi riêng nên không thể lèo lái, hay điều khiển nó đi theo ý của mình.
Bắt đầu bỏ cuộc, là lúc bắt đầu nhận ra rằng cuộc sống có rất nhiều góc khuất, có nhiều nỗi buồn, có nhiều bất hạnh mà cho dù cố gắng xoa dịu, nỗi đau nó cứ vẫn trơ trơ.
Bắt đầu bỏ cuộc, là lúc cho mình sự tự giải phóng mình khỏi những phiền luỵ đời thường, khỏi những hỉ nộ ái ố mà tạo hoá ban tặng riêng cho loài người.
Tối hôm qua nằm nhà xem bộ phim The Curious Case of Bejamin Buttons, nói về nhân vật khác người về tuổi tác. Người ta cứ theo quy luật tuổi già, thì ngoại hình cũng già theo. Còn nhân vật Benjamin là một nhân vật đặc biệt, sinh ra mang ngoại hình của một ông già, dần theo thời gian, nhân vật này trẻ lại & chết đi trong một hình hài của một đứa bé.
Điều mà bộ phim muốn truyền tải một thông điệp là khi ta nhận ra rằng ta không còn ở lâu với những người mình thương yêu nữa, hãy sống cho họ, vì họ một cuộc sống trọn vẹn & hãy trân trọng từng phút giây bên người mình thân yêu.
Xem phim xong tự dưng có cái cảm giác sờ sợ, bộ phim như ám ảnh & xoáy đúng vào cái nơi thầm kín nhất của mình: không còn nhiều thời gian cho người thân & những người chung quanh. Suy đi nghĩ lại, thấy cuộc đời mình cũng quái dị không kém phần của Benjamin, có khác chăng mình không đi ngược với quy luật mà là đi trước quy luật. Ai cũng mình bảo già trước tuổi, già trước những người đồng trang lứa.
Nghĩ cũng buồn cười, người ta 9 tháng 10 ngày ra đời thì mình chỉ có 7 tháng là đã chui ra khỏi bụng mẹ để nếm trãi cuộc đời. Khi trẻ con bằng lứa trong xóm sống ở những cái tuổi hồn nhiên thì mình lại có những lo toan của những đứa trẻ tự lập. Khi những đứa bạn tuổi 20 ăn no, ngủ kỹ ở cái tuổi sinh viên thì mình lại lăn lộn với cuộc đời với cái suy nghĩ của những người 30. Giờ, ở cái lứa tuổi 30 thì mình cảm nhận mình chật chội trong một tư tưởng của một ông già 45-50 tuổi. Đã vậy còn kèm theo khuyến mãi của những cái bệnh tuổi già… hichichic.
Chẹp, dạo gần đây ít viết blog, chắc cũng vì cái suy nghĩ bỏ cuộc. Biết là Yahoo không hỗ trợ Yahoo 360 nữa, lỗi chưa vá tùm lum nên ai cũng tản hàng đi tìm nơi khác mà chơi… Nhưng nói vậy thôi, chớ ra vô cái chốn thân quen này cũng làm mình đỡ buồn. Ít ra là trãi lòng mình được. Còn có ai chia sẽ hay không thì… hạ hồi phân giải.
Thôi thì, hôm nay lại mò vào viết vài ba cái suy nghĩ chán đời, chứng tỏ là cũng còn hăng say chiến đấu, vẫn chưa bỏ cuộc. Mệt mỏi thì đôi khi dừng lại nghỉ ngơi vài ba lúc, rồi lại phải đứng dậy đi tiếp thôi… Riêng về cái khoản viết blog này, chắc là sẽ không bỏ cuộc… Viết cho đến khi Yahoo xoá sổ dịch vụ này, viết cho tới khi sức tàn lực kiệt, viết cho tới khi… nằm xuống với đất muôn đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét