Trang

15 tháng 5, 2008

Nhà Trọ Bình Dân









Có một người bạn nói với tôi rằng, sinh ra là bắt đầu cuộc đời ở trọ, để khi chết đi, là quay trở về nhà - quê hương của mình. Thế nên, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mới gọi cuộc đời này là cõi tạm. Chắc có lẽ là vậy, ai sinh ra đời cũng phải lao động cật lực mới ở trọ được trong cõi trần gian này, nếu không thì chắc chết đói. Cuộc đời sẽ đuổi mình quay về nơi mình bắt đầu ra đi. Không có tiền, không có lao động... ai mà cho trọ chứ? Có ai ở không mà hưởng bao giờ? Trừ những người bấu víu vào người khác mà sống.

Có người sinh ra trong gia đình giàu có, được trọ trong một khách sạn năm sao, có người sinh ra bị bỏ rơi , vô gia cư, chẳng có nhà trọ. Còn tôi, may mắn hơn tí xíu, trọ trong một căn nhà trọ bình dân. Vì là một nhà trọ bình dân, nên từ giường, chiếu đến chất liệu tạo thành căn nhà trọ cũng bình dân nốt. Bình dân trong từng bữa ăn hàng ngày, bình dân trong mối quan hệ với bạn bè bình dân.

Cuộc đời mà, có gì đâu là vĩnh cữu? Ở trọ còn có lúc cũng phải quay về quê nhà, con chim ở đậu cành tre cũng có lúc sẽ bay đi, con cá ở trọ trong khe nước nguồn cũng có lúc quay mình về với sông lớn. Sương, gió ở trọ trong đất trời cũng có lúc sẽ tan... Trăm năm đời người ở trọ trong ngàn năm của thời gian, thì có nghĩa lý gì? Thế nên, ở trọ trong trần gian chỉ là sự tạm bợ của một kiếp luân hồi. Khi trở về quê hương, nơi ta sinh ra... thì lúc đó, chẳng còn phân biệt ai sống ở nhà trọ bình dân, hay ở khách sạn năm sao nữa...

Chiều nay đọc trong blog của một người bạn "già", có nói: "Lúc nào tôi không còn viết blog nổi nữa thì chắc "cũng sắp" rồi đó. Hèn chi cứ viết blog như ghiền... Chứ sao, tại vì tôi coi cái blog này như đứa con. Cứ tưởng tượng một buổi sáng nào đó, nó chờ mình mãi, chờ mãi, chờ mãi mà bố của nó vĩnh viễn không còn có thể chăm sóc nâng niu nó được nữa. Vậy nhưng nó vẫn không hay không biết. Nó vẫn chờ, chờ mãi. Nghĩ đến đó lại thấy buồn, thương làm sao ấy, K ạ!" Uhm... thì lúc đó mình hết trọ trong trần gian này, nó cũng từ từ theo mình về cõi vô ưu nữa chứ gì! Trước sau gì nó cũng theo mình... thế nên bớt buồn đi nhé!

Chẳng biết bon chen với cuộc đời để được như người ta, mình cũng đành chấp nhận một cuộc sống "Xin cho về trọ gần nhau, Mai kia dù có ra sao cũng đành". Con người biết thương yêu, biết đùm bọc... thì chắc chẳng ai sống vô gia cư trong cái nhà trọ rộng lớn này.

Ngẫm cho cùng, ít ra cũng là một diễm phúc của cuộc đời khi tim mình có người trọ, & mình cũng được trọ trong tim của người khác, để bao bọc, chở che & chăm sóc nhau, nhỉ?

Hôm nay nói chuyện thấy ghê quá! Cứ như là sắp "đai" tới nơi hổng bằng. Mà biết đâu được.....


10 tháng 5, 2008

Ổ chuột của đời tui

 
Phù… phù… Blog toàn bụi.

Lâu lắm rồi mới quay lại cái nơi mình đã từng chui ra chui vô một ngày mấy bận, nôm na là cái nhà ảo của mình. Chẹp, ta nói, lúc này lu bu muốn chết. Bận rộn với cái nhà thật nên bỏ luôn cái nhà ảo, mệt mỏi vì công việc quá nên cái cảm xúc thăng hoa để lảm nhảm cũng không còn. Nhưng vì hổm rày có fan hâm mộ gửi YM hỏi thăm sao dạo này không viết blog, không biết là do bận rộn, hay giận ai trong blog, hay có kẻ theo “ghệ” bỏ cuộc chơi, hay bị cụt hứng… mà bỏ cái blog tan hoang, cỏ dại mọc đầy. Thôi kệ, để đáp ứng lòng “mông mỏi” & niềm “mông ướt” của các fans, hôm nay quỡn, về sớm nên ngồi lảm nhảm, coi như lâu lắm rồi mình mới lại đàm đạo với bàn phím. Hehehe.


Nói nào ngay, chẳng có tốt lành gì đâu. Lu bu thì cũng có lu bu thiệt, nhưng nếu cố gắng xong việc rồi khuya cũng viết blog được thôi. Có điều là không có thời gian đi đóng tiền net nên thằng FPT nó cắt net gần cả tháng nay. Mà cũng giận ghê, mình không đóng tiền, thằng FPT nó cũng không đến thu. Kệ mày, tao không đóng tiền thì không xài dịch vụ củ chuối của mày nữa. Coi ai thiệt biết liền hà. Hehehe. Mà thiệt tình, chắc thằng FPT này nó không quán triệt được cái câu “Khách hàng là thượng đế”, í nhầm “Khách hàng là ông nội!” hén! Nên rốt cuộc, nó bỏ bê “ông nội” này, chẳng nói chẳng rằng, cắt net của “ông nội”. Cũng nhờ thế, nên mình chữa & cai được cái bệnh.. nghiện internet. Hehehe. Cái bệnh này nặng lắm đó nhe, làm mất ngủ, tốn tiền, lại hao tổn sức khoẻ nữa. Nên hổm rày chữa được “bệnh”, người cứ mơn mởn ra mặc dù công việc & tư việc làm mình bở hơi tai. Kekeke.

Vậy là hơn ¼ con đường đầy đoạn trường, ai có “dzô cầu”, nhầm, “qua cầu” rồi mới hay. Còn phải cỡ 3 tháng nữa thì mình sẽ được an cư lạc nghiệp. Ai cũng bảo, sự nghiệp có, nhà cửa có, xe cộ có… chỉ còn thiếu một bà vợ nữa thôi là... đủ một kiếp người. Moá ui, người ta nhìn vào thì thấy vậy, chứ tui thì luôn luôn thấy chưa đủ đâu nha. Sự nghiệp có? nhưng cũng chẳng làm ra tiền nhiều đâu. Nhà cửa có? thì cũng nhà của chung thôi. Xe cộ có? Ay da, mới có đặt cọc thôi mà. Mà đang tính bán lại cái portion đó cho người khác đây, vì tự nhiên không còn thích “nó” nữa. Với lại ai cũng đồn là dàn đồng của “nó” dỏm lắm. Anh chàng nào mà nặng nặng tí đứng dựa vào nó là nó móp ngay. Hic hic hic… Gì mà giống đồ chơi thế? 

Thế đấy, trong chăn mới biết chăn có rận… người ta có phải là mình đâu, nên nhìn mình thấy đầy đủ. Trong khi mình luôn cảm thấy vẫn chưa hài lòng. Mà biết đâu, cưới một bà vợ nữa về là đủ: đủ một kiếp người – nôm na có nghĩa là sắm thêm 6 tấm… ván ghép lại.

Oẹp, vậy là cuộc sống sắp bắt đầu có nhiều cái mới nha… môi trường mới nè, chỗ ở mới nè, và hàng xóm mới nữa chứ. Chậc, nhắc tới hàng xóm mới mới nhớ, hổm rày mình qua thăm nhà đang xây, thấy em gái hàng xóm cách nhà mấy căn bên tay phải cứ nhìn lén hoài, như mún làm quen, làm ngại mún chít. Chợt nhớ tới bài thơ cải biên của Nguyễn Bính, xuyên tạc thấy sợ. Hehehe

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái cọc để phơi áo quần 
Hai người nhầm lẫn tứ tung 
Nàng như cũng có cái quần giống tôi 
Để rồi có một lần phơi 
Thế nào tôi lấy nhầm ngay của nàng 
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng
Thấy nàng hé cửa gọi sang thế này
“Ấy ơi, ấy hãy vào đây 
Cho tôi đổi lại cái này chút coi” 
Chả bao giờ thấy nàng cười 
Nàng quấn một tấm vải dài ngang hông 
Mắt nàng sòng sọc long lên 
Như con chim cú, đứng bên xác người 
"Cái quần duy nhất của tôi, 
Hôm qua anh lấy về bên ấy rồi..." 

Chẹp, hihihi, ở chung với cô hàng xóm này chắc ngoài lộn quần áo, dám còn lộn nhiều thứ nữa đa. Mô phật, hôm nay đầu óc bã đậu quá!!! 

Hổm rày bị cắt internet, rồi nhà cũng bị cắt luôn cả truyền hình cáp, nên mình cứ như sống ở vùng sâu vùng xa. Ti vi chỉ xem được HTV 7, HTV 9, VTV 1, VTV 3. Thành thử, mấy cái phim truyền hình nhảm nhí giờ mình cũng phải xem, vì nếu không xem thì chẳng có gì để xem nữa. Mấy cái kênh favourite có cái nào bắt được tín hiệu đâu. Thôi kệ, ráng chờ vài tháng nữa lúc đó sẽ tha hồ mà coi. Làm cách mạng phải biết kiên nhẫn chứ. Hức hức hức. 

Ti vi đang có bộ phim “Tình Yêu Pha Lê” mà ở nhà mình cứ gọi “Tình Yêu Phê La”. Phê mới la chứ… Hehehe. Một bộ phim của sự điển hình… Nhảm. Mức độ nhảm của nó đã đạt đến đỉnh cao, chắc cũng cỡ … mình chứ không kém hơn. Mà không biết thằng nào đặt tên cho bộ phim cũng hay nhỉ. Xem phim, bà con mới giải đáp được câu hỏi “Tình yêu có màu gì?” & “Tại sao lại là Tình Yêu Pha Lê”. Tình yêu trãi qua 3 giai đoạn tương ứng với 3 màu sắc: màu nho, màu lam & màu pha lê. Hihihi, chắc pà kon không cần phải giải thích đâu hén. Nói thế thôi, chứ phim cũng không đến nỗi toàn Sếch mặc dù cũng có vài cảnh “so hot”. Nhưng mà pà kon coi rồi mới biết, sự ấu trĩ của kịch bản, sự gượng ép của diễn viên, và sự nhảm nhí đến mức dễ dãi của đạo diễn. (Ai bảo lúc này mình quỡn quá, coi phim VN rồi chửi đổng). Bởi thế, người ta mới thu thập được một số công thức của film ảnh nè, trong đó có phim Việt Nam. 

* Không biết võ công + té núi + học võ công + trả thù = phim kiếm hiệp Hồng Kông . 
* Tình cờ gặp mặt + yêu nhau + chàng hoặc nàng chết = phim Hàn Quốc . 
* Nhiều cảnh đánh nhau + nhiều cảnh hôn nhau + trả thù = phim hành động Mỹ (good choice). 
* Tình tiết chậm chạp + hút thuốc + hôn nhau + tắt đèn + hông biết = phim việt nam. 
* Oan gia + cãi nhau + khóc sướt mướt + thành đôi = phim tình cảm Đài Loan. 
* Cảnh phim hoành tráng + diễn viên đẹp + hông hiểu gì hết = phim đạt giải Oscar 
* Ít người đóng + lời thoại ít hoặc ko có lời thoại + lặp đi lặp lại + ko có nội dung + đc rất nhiều người xem = film xxx 

------------------------ 


Trở lại với cái “ổ chuột” đang trên đà hoàn thiện của mình, đây là một số mẫu phối cảnh của nó nè. Có vài mẫu tham khảo, pà kon nào quỡn , thấy mẫu nào đẹp tư vấn dùm tui một tí. Dạo này cái óc thẫm mỹ của mình có vấn đề hay sao í. Cái nào mình thấy đẹp thì ai cũng… ói hết trơn ah. 



Photobucket

Hình 1: Hình này được nhiều người chê sao mà xám xịt thế. Chẳng có nổi bật tí nào cả… 


Photobucket
 
Photobucket

Hình 2, Hình 3: Do bị nhiều người chê quá, nên tui đã nhờ người phối màu lại căn nhà này. Hổng ngờ lên hình, có người khen cái nhà tui giống cái nhà giữ trẻ, xanh xanh đỏ đỏ cho em nhỏ nó mừng. Mà cũng giống nhà trẻ thiệt, vì trong nhà có con nít già lâu năm nè… Hê hê hê.






6 tháng 5, 2008

Black Monday

Lúc này ít lên blog, ít viết blog, ai cũng hỏi bộ cảm xúc bắt đầu chai lì đi hay sao mà chẳng còn viết lách gì nữa. Thực ra thì khá bận rộn với công việc & chuyện nhà, cộng thêm chả có net để upload nên lười viết blog đi. Hơn nữa, chuyện cơm áo gạo tiền trong thời gian vừa qua cứ xoay mình như cái chong chóng. Con người ta khi tất bật với chuyện cơm gạo thì ít bao giờ nghĩ đến cái chuyện “rửng mỡ” là làm thăng hoa tâm hồn. Khi còn loay hoay với bữa ăn hàng ngày thì có bao giờ nghĩ đến chuyện làm cho tâm hồn mình được thư thả, êm ái. Khi đang đau chân thì ít ai nghĩ đến chuyện đi dạo, nhỉ?

Mình cũng rơi vào tình trạng như thế. Sau những tất bật của những lo toan thường ngày, đến lúc tối về, review lại những chuyện vừa mới xảy ra thì mới giật mình. Hình như lúc này đang chai lì cảm xúc đi thì phải. Có khi, cũng muốn lê lết cái thân bồ tượng của mình gõ vài chữ để đừng làm thui chột cảm xúc của mình, nhưng lại thôi, đi ngủ để sáng mai còn chuẩn bị cho mình một buổi sáng sảng khoái & tràn đầy năng lượng để lao mình vào công việc. Chẹp, cứ cái đà này thì cũng sẽ trở thành vô cảm mất thôi. Có khi, đi đường thấy một hoàn cảnh đáng thương của ai đó, mà trở nên dửng dưng thì… thôi, không dám nghĩ tới nữa.

Lúc rày tình hình lạm phát tăng cao nên dè xẻn chi tiêu là điều dễ hiểu. Dè xẻn chi tiêu chứ không phải ki bo à nhe. Ngại một điều là tiền trợ cấp cho gia đình thì không tăng được vì lương có tăng đâu, trong khi đó, giá cả của tất cả các mặt hàng thực phẩm leo thang như đi trẩy hội… Hết thịt tới rau, hết gaz thì tới gạo… cái gì cũng tăng lên chóng mặt. Nghe Chị Hai ở nhà đi chợ hàng ngày than mà xót cả lòng. Mấy hôm nay, nhìn tóc Chị Hai lốm đốm bạc mà thấy thương quá! Một đời lận đận vì chồng con, mà chồng thì vô tư như người ngoài cuộc, chẳng biết sẻ chia. Còn con cái thì… (thở dài). Thôi chả dám kể, kể ra đây kẻo có người lại cho rằng vạch áo cho người khác xem lưng, mà trên lưng toàn là thẹo ghẻ. Hehehe. Tằn tiện như Chị Hai của mình, lại gặp chuyện lạm phát, đã tiết kiệm nay còn tiết kiệm hơn.

Phải công nhận là hôm nay quả là một Black Monday. Vận của mình vẫn đen hồi xưa giờ hay sao ah! Sáng, vào công ty thì bị khách hàng VIP phàn nàn dịch vụ sao dạo này tệ hại quá, tàu bè dời tới dời lui làm cái kế hoạch xuất nhập hàng của người ta bị thay đổi liên tục, mà không những một khách hàng phàn nàn, mà còn nhiều khách hàng vãng lai khác nữa. Chung quy cũng tại cái tính cả nể của mình, nhân viên làm việc không hiệu quả thì sếp đuổi thẳng cẳng rồi, đằng này...

Trưa, ra ngoài có tí việc gấp. Thế mà xe bị bể bánh. Vá tạm cái vỏ để đi công chuyện thế mà vá xong chạy được một đoạn nữa thì bị bể tiếp. Hậu quả của mấy thằng vá xe lề đường vô lương tâm & thiếu đạo đức đấy mà. Một lần, cái vỏ ruột xe xịn mình mới thay bị cán đinh giữa đường. Dắt xe vào một chỗ vá xe bên góc đường Lê Duẩn, nó bảo ruột bị bấy nên phải thay chứ nó không vá. Vậy là phải è cổ bị nó chém do đây là chỗ trung tâm, bỏ ra 50.000 đồng cho một cái vỏ “đểu” theo như lời của các bác đống nghiệp của nó nói. Vậy mà chạy chưa đầy 1 tháng là đã bể & không thể cứu vãn được nữa.

Bể bánh xe chưa phải là xui, dắt xe vòng vòng trung tâm thành phố hết mấy ngã tư mà chả có chỗ nào vá xe cả. Cuối cùng thì may quá, có một cụ già đang ngồi vá xe dọc đường. Đang có công việc gấp, định bụng gọi đứa nhân viên chạy ra chỗ mình vá xe để giao chứng từ cho nó… Gọi hoài không được. Ah, té ra là chưa đóng tiền cước nên thằng Vinaphone cắt chiều gọi đi từ sáng giờ. Chờ coi có ai gọi trong thời gian đó để nhờ người ta nhắn dùm, thế mà chả có cuộc nào gọi đến. Hichichic. Đúng là phước bất trùng lai, hoạ vô đơn chí mà! Bơ vơ giữa chợ đời, không liên lạc được với ai chung quanh. Bất giác, tự nhiên mình có cái cảm giác được sống chậm. Trong khi ngồi chờ thay ruột xe, chẳng có phone, chẳng gọi được ai, tự dưng thấy đời chậm lại, ngồi hưởng cái không khí ngắm xe cộ qua lại chẳng chút lo toan. Thích thật!

Ông già vá xe móm mém, nét khắc khổ nhưng đầy vẻ nhân hậu, bảo mấy đứa thay ruột xe cho mình là mấy tụi thất đức lắm. Ông biết tỏng cái kiểu tụi nó kinh doanh. Cái vỏ xe dỏm giá khoảng 10K đồng, thế mà nó thay chém cho khách 50K-60K. Ông bảo, kiếm tiền nhiều đó, nhưng rồi bệnh hoạn cũng tiêu pha hết mà thôi… Chắc có lẽ ông trãi đời nhiều nên đúc kết thế. Bằng chứng là giờ nhìn già rồi, nhưng vẫn còn khoẻ mạnh để sửa xe dạo kiếm sống qua ngày. Hỏi ông một ngày kiếm được bao nhiêu tiền, ông bảo, đối với ông, sửa khoảng 4-5 chiếc xe là đủ sống. Chẳng vợ chẳng con, nên chả có nhu cầu kiếm tiền nhiều. Vừa đủ để chi tiêu hằng ngày. Chả biết, rủi may ngã bệnh thì ai chăm sóc & tiền bạc đâu mà trang trải. Bởi mới nói, nhìn lên thì mình chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống thì nhiều người còn những cuộc sống bấp bênh hơn mình nhiều lắm.

Tình hình kinh doanh dạo này cũng ổn, nhưng phải đối mặt với việc thiếu vốn. Phải bỏ nhiều cơ hội vì chung quy của việc không có đủ… xiền. Chạy vạy, vay mượn cũng nhiều rồi nhưng mà không đủ vốn, thôi đành phải ngậm ngùi nhìn cơ hội vẫy tay chào… Nhà cửa đã xong phần thô, bắt đầu vào phần hoàn thiện. Tiền phải trả thêm cho thầu xây dựng trong khi thiếu tiền kinh doanh. Ngẫm cũng liều, vay mượn đầu này, đắp đổi đầu kia, tay quơ quàu để chắp vá, xoay vòng đồng tiền trong giai đoạn căng nhất của việc kinh doanh, thế mà cũng xong. Cũng may, cái mặt mình cũng còn có chỗ đế viết một chữ tín trên đó, nên mượn người khác số tiền lớn thế mà cũng có người cho. Vậy mà ngân hàng thì chạy mặt mình rồi. Hehehe.

Dạo gần đây cũng ít chén thù chén tạc, chẳc tại già rùi, sức khoẻ kém nên ít nhậu nhẹt, tiệc tùng hẳn. Tiệc tùng mà cũng có peak season – mùa cao điểm nữa. Có lúc thì đắt show thấy sợ. Có lúc thì ế chỏng ế chơ… Hê hê hê. Nhưng mà, giờ thì cũng chẳng có thời gian để lai rai, trừ 2 ngày cuối tuần. Mà cuối tuần thì mấy chiến hữu ai về nhà ấy ru rú.

Cuộc sống cơ cực từ thuở nhò luôn nung nấu cho mình tinh thần phấn đấu. Phấn đấu để thoát khỏi sự nhục nhã của cái nghèo. Phấn đấu là như thế, nổ lực là như thế… nhưng thỉnh thoảng vẫn giật mình tự hỏi, mình phấn đấu để làm gì??? Cho ai??? Một câu hỏi còn bỏ ngõ…