Trang

12 tháng 2, 2009

Chửi lộn là một nghệ thuật, người chửi lộn là một nghệ sĩ....

“Dear Fiona,

Thank you for your message & we definitely still stick to our decision that we hold ourselves harmless & unliable to these extra charges.

May I remind you that for Beaumont’s shipments, we are shipping these containers under FOB HOCHIMINH term, this is to say we are not entilted to choosing our shipping service and we are nominated through your service. Obviously, the shipping service is all at your arrangment. I assume you are fully aware that carrier Hapag Lloyd released empty containers to your HCM office who released these containers to us for stuffing/loading at your appointed terminal.

In case of the containers being contaminated or under export standard which has caused extra charges of Australian Quarantine, you are kindly requested to contact your nominated carrier to solve this matter instead of getting this issue back to us.

As you may know, carriers always collect shipper/cnee cleaning charges when the containers are returned to their container yard and it’s their responsibility to clean the container before releasing it to other shippers.

Don’t you see it ridiculous & unreasonable when you are blaming us for extra charges while we are receiving the containers under your arrangement and we are stuffing cargoes at your appointed CY? It’s your choice to use the carriers who has bad services (contaminated containers/bad-condition containers) and please claim these charges to your carriers because they have released the bad-condition containers, which caused Australian Customs stop & quarantine.

I hereby, once again confirm, we will not bear these charges as this is not our fault.

Best regards,


“Chửi lộn là một nghệ thuật, người chửi lộn là một nghệ sĩ….”

Sáng hôm nay, đây là lần đầu tiên trong đời mình được khen… chửi lộn giỏi. Số là một trong những khách hàng thân thiết của mình gặp phải rắc rối với cái mớ hàng chỉ định, bị bắt chẹt phải chịu phí tổn phát sinh bằng những lý lẽ “có cánh” mà không biết phải giải quyết bằng cách nào nên đùn đẩy cho mình một cái email với subject “Help me, please”. Không phải là do thằng kia nó là đối thủ cạnh tranh mà mình ghét nó, khách quan mà nói thì những cái lý lẽ nó đưa ra vô lý cực kỳ, nên mình quyết định “quánh” cái mail chửi lộn dùm khách. Ta nói, thiệt quỡn hết sức! Không quỡn sao được khi đầu năm tình hình kinh tế khó khăn, cộng với một số khách hàng ở các KCN, KCX vẫn chưa đi làm… nên mấy hôm nay vào công ty ngồi… đuổi ruồi.

Cái mail được gửi đi, là một sự phản hồi tích cực… Khách hàng gọi điện thoại tám với mình. Nhận cái mail xong, họ gửi cho toàn team của họ đọc vì trước cái claiming letter từ phía thằng đối thủ cạnh tranh của mình, hầu như toàn team bó tay vì không hiểu nghiệp vụ, cộng với cái trình độ sanh ngữ còn hạn chế… Hầu như ai cũng khen email này có ý tứ, lý lẽ vững chắc, Anh Văn chuẩn…. túm quần lại, kéo quần lên là chửi giỏi. Chẹp, vậy là từ nay, mình kiêm thêm cái công việc chửi lộn mướn… Hihihi. Mà cái này chửi lộn gì ghiền chứ hổng phải chửi lộn vì tiền à nha. Hehehe

Vấn đề là khách hàng của mình cũng không phải tay hiền, khi nổi giận lên thì cũng đốp chát liên tục. Cái tốc độ nói chuyện cộng với những lý lẽ cùn khi hợp lại thì tạo thành một “liên hoàn cước”, cũng khó ai có thể đỡ nổi. Vậy đấy, nhưng khi gặp vấn đề cãi nhau bằng email thì… chào thua. Nên sau khi nhận được email của mình, họ đã gọi điện củm ơn rối rít… Họ hình dung ra cái khuôn mặt của thằng đối thủ sẽ chưng hửng thế nào khi tạt cái email này vô mặt vì chắc nó nghĩ rằng dễ ăn hiếp người khác….

Nói nào ngay, cái nội dung email này thực ra chỉ là một “phần công lực” của mình mà thôi. Trong lịch sử hơn 10 năm chửi lộn bằng tiếng Anh với mấy thèng đại lý, đối tác thì cái email này chỉ là chiện nhỏ… như con thỏ. Nhắc lại mới nhớ, hùi đó có “đẻ ra” 1 cái email mà tới bây giờ mình cứ nhớ hoài, mà mỗi lần nhắc tới thì thấy… mắc cỡ. Số là bà sếp ngày xưa ở Wagon giao cho mình cái việc… chửi hãng tàu Sinokor vì cái tội giao hàng cho consignee mà không thu hồi bill gốc. Người chịu trận nhiều nhất là ông Nghĩa, sếp ở bên đó… Nội dung thì chỉ có nhiêu đó thôi, nhưng không hiểu sao ngày xưa mình viết tới hơn cả trang A4 bằng tiếng Anh, mà lời lẽ thì… xấc xược, y như văn phong của bà sếp cũ (chắc lúc mới đi làm bị ảnh hưởng bả). Email gửi đi, chắc bị xúc phạm nhiều lắm nhưng do hoàn toàn lỗi thuộc về phía mình, nên ông sếp ở bên đó im re, không dám trả lời bằng mail mà chỉ trả lời bằng điện thoại…. Rồi đâu cũng vào đấy, nhưng giờ mỗi lần gặp lại ổng, không biết ổng còn… thù hay không, chớ riêng mình thì mắc cỡ mún chít. Hehehe

Chửi lộn là một nghệ thuật, người chửi lộn là một nghệ sĩ… Vậy hoá ra, mình là nghệ sĩ ah? Kekeke. Cái bản chất của nghệ sĩ ấy là một sự hung hăng (aggressiveness), nóng nãy (hot-temper) và cầu toàn (demanding). Ngày xưa, với cái bản chất này khiến cho mình phải nhiều phen đối đầu với bà sếp… mà lúc nào, bả cũng có phần nể sợ. Nói ra thì hơi quá, nhưng do mình khá chu toàn trong công việc, cộng với chuyện mang lại lợi nhuận cho công ty nên bà sếp chẳng dám nói nặng mình dù đôi khi, mình cũng phạm phải sai lầm, trong khi đó, những người khác thì bả chửi như tát nước vào mặt. Vậy đấy, cuối cùng thì mình cũng rời khỏi công ty. Trước khi rời khỏi công ty, bà sếp nói với mình “They make a shit, and you have to eat it”… Nhưng trước khi xách cặp ra khỏi công ty lần cuối cùng, mình trả lại cho bả câu nói “I make a shit, and you have to eat it” trước mặt hàng chục nhân viên đang há hốc mồm kinh ngạc. Chẹp, nói tới đây, nhiều người sẽ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, “họ đã làm điều đó như thế nào?” nhưng tựu trung, đây là ân oán cá nhân mà người nào cũng có lý lẽ riêng của họ. Điều mình chứng tỏ là bản chất của mình là một sự nóng nảy, cầu toàn & hung hăng. Theo thời gian, những cái khuyết điểm này được khắc phục phần nào…

Cái tính mình hay lý tưởng hoá cuộc sống, nên hay chiến đấu để giành công lý. Hồi còn học phổ thông, thường mơ làm luật sư để cãi cho những người sức yếu thế cô. Chơi với bạn cũng thế, thích chọn những đứa yếu đuối để… có thể đứng ra giành công bằng khi nó bị ăn hiếp… Có lần, đi nhậu về với thằng Giang, thằng Sơn, đi về trên đường thấy có một thằng đang tấp xe vào lề đường ở cầu Tân Thuận, nắm đầu một cô gái (chắc vợ nó) mà tát. Chả biết ai đúng ai sai, máu anh hùng rơm nổi lên, mình nhảy xuống xe xô cái thằng đó ra & nói “Sao mày hèn thế? Đi đánh con gái ah?”. Cũng may, nó nhìn thấy 3 thằng bặm trợn như giang hồ nên nó lẳng lặng bỏ đi, cô gái thoát cảnh bị đánh đập cảm ơn rối rít. Thẳng quỉ Giang nó bảo “ Cũng may là có 3 thằng, chứ có mỗi mình mày chắc có cảnh quánh lộn xảy ra…” Hihihi.

Giờ già rồi, không còn hung hăng nhưng cái lý tưởng bảo vệ cái yếu vẫn còn nguyên xi xi ở đó, không mẻ một li. Đôi khi mình nghĩ, làm như thế để được cái gì… nhưng, đâu có phải cái gì cũng có thể giải thích được, phải không? Có những người dấn thân vào cái bất công… cũng chỉ vì, thấy bất công mà thôi.

Chẹp, sao lúc nào mình cũng bao đồng quá vậy?



P/s: Cái này không liên quan gì tới cái entry vừa viết hết.


Tin buồn,

Em Nguyễn Văn Kiki của tui, hưởng dương 3 tháng tuổi. Đã từ trần vào lúc 4 giờ chiều ngày 12/2/2009, nhằm ngày 18 tháng Giêng năm Kỷ Sửu.
Sau 2 ngày nằm viện tại trạm thú y phường Phú Thuận, do bị nhiễm khuẩn đường ruột, mặc dù các bác sĩ thú y đã tận tình cứu chữa, Kiki vẫn không qua khỏi. Linh cữu được hoả táng tại trạm thú y quận 8, đường Dạ Nam cùng ngày.

Nhận phúng điếu…. Ai có lòng hảo tâm, xin gửi qua tài khoản ngân hàng của tui số…… tại VCB HCM.

Hôm nay buồn thiệt ahhhhhhhhhhhhh………….

4 tháng 2, 2009

Tết 2009



Hôm nay là mùng 10 Tết, đã sang năm mới 10 ngày rồi… Vậy mà giờ mới khai phím. Dạo gần đây, tình hình là bận rộn công việc cộng với cái “cục nhớt lười biếng bẩm sinh" nó đè nặng lên mình nên dẹp cái sở thích blogging luôn. Blog hình như đã nổi rong rêu lên quá chừng.

Tình hình kinh tế năm 2009 dự báo khó khăn, năm nay dự đoán chắc mình sẽ vất vả hơn nhiều… Nhưng, thử thách luôn là động lực để mình vươn tới, dù thỉnh thoảng cũng muốn buông xuôi tất cả để được “
nằm với đất muôn đời”.
Oẹp, đầu năm mà nói chuyện nghe bi thương quá, chắc suốt năm sẽ bi ai lắm đây. Nhưng mà nói thiệt, mình cũng chẳng sợ gì cái bi ai trong năm cả, vì hình như suốt đời mình gặp nhiều bi kịch… Vì vậy, để vượt lên chính mình, phải tự đứng lên trên đôi chân của mình bằng 1 khúc ca bi… hài hoành tráng gọi tắt là bi tráng.

Thế là xong một cái tết… ngập đầy bia rượu. Năm ngoái còn đỡ đỡ, trốn miết ở nhà để rồi năm nay uống bù thì phải. Mồng một tết lê lết từ nhà Cậu Bảy, sang tới nhà Dì Hai, Dì Ba, Dì Năm, Cậu Chín… Làm “một vòng trái đất” xong rồi lại quay về nhà mình. Lại nhậu! Đi đâu cũng uống, không uống thì không được về vì nhà mấy ông cậu, bà dì này toàn là cao thủ trong môn "Xơ Gan thần chưởng"… Người nào cũng nhậu từ sáng đến tối mà chỉ… hơi say say nên mình cũng ngất theo. Về tới nhà mình tưởng đâu yên thân, lại có điện thoại của thằng Minh, một người bạn mà mình đã cho "out of friendlist" từ lâu lắm. Thấy nó thiết tha quá cũng không nỡ từ chối, nên đành phải “đưa người cửa trước, rước người cửa sau” như Thúi Kìu. Kakaka. Tiễn mấy ông Cậu xong, thì lại phải chuẩn bị đón tiếp khách khác…

Thằng Minh này là bạn lâu năm, từ cái thời còn… "ở truồng tắm mưa" lận, chơi với nhau cũng khá thân thiết từ năm lớp 2. Cuối năm 2000, lúc mới đi làm, mình mượn nợ xây lại cái nhà vì nhà mình đã cũ và mục nát, vào cái ngày 24/12 nó có ghé chơi & mượn 1 triệu đồng với lời hứa 1 tuần sau trả. Với cái bản chất nhiệt tình nhưng ngu dốt của mình, te rẹt đi lấy USD 100 trong cái số tiền để dành sửa nhà cho nó mượn để rồi chờ đợi hơn 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần… mà nó im thin thít, lặn mất tăm. Thỉnh thoảng, có ghé nhà nó để hỏi lại, nhưng "tìm nó như thể tìm… chim, chim bay biển Bắc, anh tìm biển Nam". Rồi cái USD 100 đó cũng chìm vào quên lãng.

Hơn 2 năm sau, tự dưng nhận được cú phone của nó mời đi nhậu & thanh toán sòng phẳng USD 100 đó với lời trần tình... làm ăn khó khăn. Nhưng mà, dù cho nó nói gì nữa thì hình như cái tình bạn nó nhạt thếch như nước ốc luộc đã để nguội lâu rồi. Sau này, thi thoảng nó cũng phone để rủ đi nhậu như hòng chuộc tội, nhưng lúc nào hình như mình cũng có việc nên không tham gia.

Mùng 2 tết, cái lão Tư Ếch alô xuống nhà ổng nhậu, rồi thằng thầu lại alô lên nhà nó. Chẹp, 1 bữa tiệc quành cháng đang bày sẵn và cả một đoàn người đang "nằm" chờ đón. Hihihi. Lại có món nghề “đờn ca tài tử” nữa! Lai rai thế mà cũng đến hơn 11 giờ đêm mới tàn tiệc. Nghe đâu, đó là một câu lạc bộ đờn ca tài tử của quận 7, mà trong đó, có một ông là con cháu gì của Hề Sa, một danh ca hài hước nổi tiếng của SG những năm 80. Giờ mới thấy, Quận 7 còn nhiều nghệ sĩ hát đờn ca tài tử lắm lắm… Cũng vui vui, vì thấy cái vụ án nhậu nhẹt này mà có người đờn, người hát toàn ca cổ, tân cổ giao duyên hay mấy cái trích đoạn tuồng cổ cải lương mà ngày xưa, mình một thời mê mẩn như Tướng Cướp Bạch Hải Đường, Đêm Lạnh Chùa Hoang, Lan & Điệp… hoặc mấy khúc Phụng Hoàng, Trăng Thu Dạ Khúc…Từ lâu lắm, mình chưa được nghe lại. Cũng nhờ thế mà mình mới biết, đờn ca tài tử chỉ sử dụng Guitar phím lõm, chứ Guitar thùng không đàn được cổ nhạc, chỉ chơi tân nhạc mà thôi & ngược lại. Phải công nhận, nhậu nhẹt mà có hát hò thì hình như làm người ta bớt say & nhậu sung sức, uống bi nhiêu thì bi.

Có hơi tí rượu lâng lâng, mình cũng quất luôn cái bài “Võ Đông Sơ”, ngọt lịm lúc xuống xề. Kakaka. Hát xong người ta vỗ tay quá chừng kiu làm thêm 1 bản, nhưng mà họ có biết đâu là mình chỉ biết 1 bài vọng cổ duy nhất. Mà để được nhuần nhuyễn, mình đã phải tốn biết bao nhiêu tiền karaoke mới hát được như thế. Kakaka.

Mùng 3 là ngày khai trương công ty nên mình nguyện “lánh xa bia rượu”, giữ mình “thanh tao” để cúng kiến. Hí hí hí. Nói vậy thôi, chớ cúng xong cũng về nhà làm mấy lon với mấy đứa bạn rồi đi ngủ, để sáng mùng 4 lên đường đi Hồ Cốc – Bình Châu.Phải công nhận, lần thứ 2 trở lại cái Hồ Cốc Bình Châu thấy nó thay đổi nhiều quá. Có xa xôi gì lắm đâu, cách đây 5 năm thôi mà... Nhớ lần trước, cũng ở tại Bình Châu này, nguyên 1 band Wagon làm cái year-end party ở đây. Xong tiệc, ai cũng say khướt mà lại vào karaoke có màn… dancing. Mình dìu bà sếp nhảy Rumba… Tới lúc cuối bài có một màn te…. Nhưng do quá nặng (bà sếp overweight), lại say nên bà sếp lăn đùng ra… té. Coi hình lại mà ngồi cười rũ rượi & mắc cỡ cứ như là tội nhân thiên cổ hổng bằng.

Mùng 6 về nhà, nghỉ ngơi được buổi tối để sang mùng 7, xuống Cần Giờ ăn nhậu tiếp. Chẹp chẹp, ăn nhậu ở Cần Giờ chưa đã lại kéo nhau về quận 7 nhậu tiếp làm hôm mùng 8 mình phải nằm nhà thở oxy. Hic hic hic. Thôi, post vài tấm hình đi chơi cho coi….




Photobucket


Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket



Thông báo: Ở Hồ Cốc, tui gia nhập vô cái hội Samurai nhậu nhẹt mà có mấy Geisha ngồi kế bên rót rượu. Hí Hí Hí. Bên có biển, bên có… geisha & ở giữa là mồi & bia rượu…. Còn gì bằng!
Đời có thế mà thôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii...........
Photobucket


Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Hổng biết ai xây hồ bán nguyệt cho mình rửa chân vậy ta?