Trang

16 tháng 2, 2008

Chiều Phủ Tây Hồ



Photobucket

 
Photobucket

 
Photobucket


Bất giác chiều như muốn chậm đi
Gió trên sóng
Đôi thuyền câu thả lưới
Mênh mông sương khói
Hồ Tây sóng vỗ Phủ Tây Hồ
Huyền thoại và giấc mơ
Chầm chậm lễ chùa cùng em cung kính
Tượng Phật trang nghiêm Bà Chúa Liễu
Em khói hương thanh thản một phần đời
Ta khói hương để khỏi chơi vơi
Chắp tay lạy những thánh nhân trời đất
Khói hương rủ lòng mình bồng bềnh cõi Phật
Trời xa xanh tiếng hạc trắng kêu hoài
Những giấc mơ tiếc lắm ban mai
Những khát vọng phía chân trời xa thẳm
Những nỗi buồn gieo neo chiều vắng
Thanh thản bên em trước thềm điện đời thường
Một chút nước mắt cay khói đỉnh lư hương
Tĩnh lặng tận cùng bao la trên sóng nước
Hồn ta lọc trong vàng nắng
Gió Tây Hồ thổi suốt mái rêu phong
Một chiều Hồ Tây cuối năm
Vũ trụ luân hồi u u sóng nước
Rưng rưng lắm mà em chẳng khóc
Hóa vàng đi em lễ Phật Phủ Tây Hồ.


(Thơ: Thái Thăng Long)
 
Nghe bài “Chiều Phủ Tây Hồ” của Phú Quang, tự dưng nhớ Hà Nội ghê. Được đi du lịch ra Hà Nội mấy lần, mà lần nào ra cũng thấy Hà Nội thân quen & ấm áp, dù có lúc mới ra lần đầu tiên. Đọc tới đây ai nói tui xạo là tui chém đó nha!
 
Photobucket
 
Phải công nhận là có nhiều bài hát Hà Nội rất hay & mình hát về Hà Nội cũng… rất hay. Hí hí hí. Nào là Em ơi Hà Nội Phố, Hà Nội Ngày Trở Về, Hà Nội & Tôi, Nhớ Mùa Thu Hà Nội, Im Lặng Đêm Hà Nội… Chẳng hiểu sao, mê mấy cái bài hát về Hà Nội từ khi mình còn là học sinh cấp 3 kìa, chỉ biết Hà Nội qua tivi, hay mấy cái hình ảnh trên báo. Thế mà, tương tư Hà Nội từ nhỏ. Sao mà biết “iu” sớm thế??? Lên đại học, đi dạy kèm cho mấy đứa học sinh cấp 1, 2, lương tháng được bao nhiêu thì để dành cho việc học, trích một ít tiền mua mấy album bằng băng từ của Phú Quang (ngày xưa thì làm gì có đĩa CD). Đến bây giờ không còn máy cassette nữa mà vẫn còn nâng niu mấy cuộn băng này giống như những kỷ niệm. Ngày xưa, cứ mỗi tối trước khi đi ngủ là nhạc Phú Quang cứ như “lời mẹ ru”. Nghe miết mà không biết chán, có mấy cuộn băng mà cứ tua qua, tua lại… đến nỗi cả gần nhão băng. Mới đây dọn nhà, thay vì vứt những cuộn băng cũ không xài này đi, thế mà vẫn giữ ở đó.
 
Người ta nói, nhạc Phú Quang, Trịnh Công Sơn là nhạc dành cho người già, thế mà lúc còn là học sinh cấp 3, mình cũng đã mon men thành… ông cụ non. Thời đó, nghe nhạc của hai ông này giống như là kim chỉ nam để chiêm nghiệm cuộc sống. Mê mẩn đến nỗi đi đâu mà nghe loáng thoáng nhạc mấy ổng là đứng ngẩn tò te, nghe tới khi hết bài mới chịu đi tiếp. Nghe riết rồi, nó ăn sâu vào tận xương tủy như máu thịt của mình. Nghe được của hai ông này, làm mình không thể thích nhạc của người khác nữa. Mình là người Sài Gòn chính hiệu con cào cào, thế mà thỉnh thoảng đi hát karaoke, luôn chọn mấy bài hát về Hà Nội, mấy đứa bạn nó trêu mình là người Sài Gòn mang tâm hồn Hà Nội. Hehehe, cũng có thể!
 
 
Photobucket
 
 
Sài Gòn & Hà Nội là 2 thành phố lớn của Việt Nam, nhưng lối sống, phong tục tập quán, văn hoá ứng xử, sở thích… cũng rất khác nhau. Vì thế, cái văn hoá vùng miền nó ảnh hưởng cũng khá sâu đậm vào ý thức hệ của từng miền. Người miền Nam không thích người miền Bắc & người miền Bắc chả thích người miền Nam… Người xưa là vậy, nhưng tới thế hệ mình thì cái suy nghĩ khác nhiều rồi. Ở đâu cũng có người tốt, người xấu như nhau cả thôi. Mình vẫn có những người bạn Hà Nội “dễ xương & nhiệt tình dze kiu” đó thôi. Nhiệt tình quá, đâm ra mình ngại… (Ai là bạn tui người Hà Nội lỡ đọc được, đừng phỗng mũi nhé! Kekeke).
 
Ra trường, luôn ấp ủ cho mình một giấc mơ đơn giản: ra thăm Hà Nội, để thoả mãn cái sở thích “tận mục sở thị” những cái gọi là ngàn năm văn hiến, 36 phố phường, hàng hoa sữa, sấu chua… và đặc biệt là cái rét Hà Nội. Nghe đài nói, Hà nội đang rét lắm. Cái rét kỷ lục nhiều năm cộng lại khiến thiệt hại nặng nề.
 
Thèm được hưởng cái rét Hà Nội, cái rét miền Bắc để còn có cảm giác lạnh run, quấn mền 3, 4 lớp trên giường để… chat. Hehehe. Thế mà lần đầu tiên ra Hà Nội thì trời Hà Nội cũng như trời Sài Gòn. Lên Sapa tìm cảm giác lạnh hơn, thế mà tới nơi thì nhiệt độ của Sapa là 20 độ, nóng kỷ lục. Lần thứ 2 ra Hà Nội là tết năm ngoái, nghe đồn tết Hà Nội lạnh lắm, vậy mà cũng lại là nóng cái nóng kỷ lục. Thế mà tết năm nay, Hà Nội rét như chưa từng được rét. Chẳng lẽ, mình luôn là người mang hơi ấm cho người khác? Hihihi
 
Dù gì đi nữa, thì mình vẫn yêu cái không khí Hà Nội, yêu văn hoá Hà Nội, và biết đâu, yêu một ai đó ở Hà Nội (nghe đồn có người mần mai dùm, hehehe) dù Hà Nội dịch vụ hơi tệ, và mình mang đầy thương tích vì bị “chém” & móc túi. Hê hê hê…
 
Lần sau ra Hà Nội, mình thề sẽ mang áo giáp…!

15 tháng 2, 2008

Valentine muộn

Gửi em Ni yêu dấu!
 
Anh ngồi gõ bức thư tình này gửi em bằng cái keyboard đã khấu hao từ lâu lắm rồi mà anh chưa thanh lý. Và anh viết cho em trong lúc mặt anh đang bị nổi thêm một mụt mụn (lãng nhách thấy phát ớn!). Mèng ơi, mụt mụn này ngộ lắm nha em, nó làm như không biết mắc cỡ vậy đó (mắc cỡ sao được khi tuổi của anh đã qua thời kỳ bắt đầu nổi mụn lâu lắm òi…). Vì nó chả biết tí thẹn thùng, nên nó cũng chọn một chỗ khá hớ hênh mà khoe hàng: giữa trán. Mấy đứa bạn, tụi nó cứ khen anh đẹp zai giống… Dương Tiễn mà thiếu con chó đứng cạnh bên.
 
Vậy là mình quen nhau đúng một năm rồi đó em. Dù cái bộ nhớ của anh càng ngày càng bị nhiều adware & virus tấn công, nhưng anh vẫn còn nhớ như in phút giây đầu mình gặp gỡ. Có được gọi là “tiếng xẹt điện/ chập điện ái tình” không, khi mà chúng ta “té vào trong mắt nhau” ngay phút đầu tiên gặp gỡ. Anh biết, trời sinh ra em (à không, mấy ổng bả sinh ra em) là để dành cho anh mà. Năm ngoái cũng vào ngày mùng 8 tết, anh chính thức ngỏ lời rước em về nhà sau… một ngày tìm hiểu.
 
Em biết không, sau khi trãi qua một sự chia tay nghiệt ngã vào ngày mồng 4 tết năm ngoái, anh như người vừa mới rớt cáp treo Chùa Hương. Ôi, có nỗi đau đớn nào hơn sự chia tay trong tiếc nuối, đau còn hơn cả việc bị bọn buôn thần bán thánh ở Chùa Hương cắt cổ. Chắc là em sẽ không ghen khi anh kể điều này, bọn nó cướp Nô - người tình bé nhỏ trước em - khỏi tay anh khi tụi anh đang trong giai đoạn mặn nồng nhứt. Hichichic.
 
Mấy ngày bơ vơ không một ai bên cạnh, chán nản quả thật lên đến tận cùng. Rồi anh gặp em, em xuất hiện như một vị cứu tinh của đời anh dzị đó. Cuộc đời anh sẽ rất vô vị nếu thiếu em, vì thiếu em sẽ như nhà thiếu nóc, như cây thiếu nước, như hủ tíu thiếu nước lèo, như bánh bèo thiếu nước mắm, như bò nhúng dấm thiếu mắm nêm…
 
Dù thân hình em không có “đáy thắt lưng ong” như những em S, M mà trước kia anh biết, dù thân hình em có “suôn đuột” như cái hộp đứng vậy, nhưng ở em toát ra một sự thu hút đến lạ kỳ, cộng thêm giọng nói ngọt ngào, trong trẻo như dàn đĩa CD nên khiến lòng anh ngây ngất.
 
Rồi một năm nay mình luôn luôn kề cận nhau. Lúc nào cũng kề cạnh nhau như hình với bóng. Ăn cũng chung, ngủ cũng chung… chỉ trừ có lúc anh đi tắm. Tại em không bao giờ tắm nên mới thế, chứ em mà tắm thì chắc mình cũng tắm chung òi, em nhỉ? Cứ mỗi lần em lên tiếng, là chúng ta lại “má áp môi kề”, tình tứ như ngày đầu mới quen. Ôi, sao mà yêu cái cảm giác này thế? Mỗi tối đi ngủ, là em lại thủ thỉ vào tai anh, lúc thì những bản nhạc tình muôn thuở, lúc thì em lại léo nhéo thông tin bên lề xã hội, lúc thì em chỉ bảo anh những kiến thức thường nhật. Ôi, yêu cái sự mách lẻo của em lắm cơ…
 
Anh thề sẽ yêu em đến lúc anh hết yêu em đấy, Ni ạ. Người ta có thể yêu hai người cùng một lúc, mỗi bên mỗi em, gọi là bắt “ấy” hai tay… Chứ riêng anh thì rất chung thủy, chỉ biết yêu trọn mình em thôi. Mỗi giai đoạn, anh chỉ có một tình yêu duy nhất. Khi hết yêu cũ rồi, mình anh mới yêu mới sau. Hehehe.
 
Hôm qua là 14/2, đáng lẽ ra phải gửi cho em bức thư này sớm hơn thế. Nhưng vì bận rộn với công việc quá nên anh đành gửi cho em vào hôm nay vậy. Thôi thì, ta ăn lễ Valentine muộn tí, em nhé… Hổm rày, đứa em của anh nó cứ lăm le em mãi. Nó bảo, khi nào hết yêu em rồi thì sang tay cho nó, để nó xài. Nó sẽ nâng niu, chìu chuộng, gìn giữ em cẩn thận như anh lúc mới rước em về nhà. Nhưng, đừng buồn em nhé, không có tình yêu nào “dzĩnh củ”, chỉ có những phút giây “dzĩnh củ” trong tình yêu. Thế nên, khi tình iu chúng mình bắt đầu cũ rồi, thì tình iu của em & đứa em của anh sẽ bắt đầu mới.
 
Dzậy đi nha em, Ni iu dấu của lòng anh! Hun em cả chục lần mà chưa đã… chụt… chụt… chụt…


Anh

P/s: Cho anh gửi lời hỏi thăm đến nhỏ em xinh đẹp của em, con Sony Ericsson P990i.


11 tháng 2, 2008

Đầu Năm Khai Phím

Đặt cái tựa là “Đầu năm khai phím” mà sợ mọi người đọc là “Đầu năm khai.. ngấy” thì toi. Mà cũng khai… thiệt! Số là mấy bữa tết chẳng có đi đâu, cứ ở nhà làm “dzú em”, (à không, "dzú anh" mới đúng chứ) chơi cùng & chăm dùm đứa cháu gọi mình bằng bác mới có bốn tháng tuổi. Ẳm bồng nó một tí là trên người rây vào cái mùi (ngò) khai vì bé tè. Bà già bảo, năm nay chắc mình sẽ hên lắm vì đầu năm mà trên người có nước. Mà nước trong bói toán là biểu tượng, điềm của tiền chứ gì nữa. Hehehe.
 
Chẹp. Vậy là hết một cái tết buồn tẻ & sáo mòn. Sao mà mình ghét tết thế không biết nữa? (Mà tết cũng có thích mình đâu, hihihi). Ai thích thú tết nhứt, lễ hội, đình đám, tiệc tùng… chứ mình thì từ lúc còn là “ông cụ non” đến lúc thành “ con nít già lâu năm” thì chưa bao giờ có cái hứng thú đến mấy cái lễ hội của Sài Gòn. Bất đắc dĩ lắm mới vác cái xác hơn 65 kg mà tham gia, chứ mấy chốn đông người thì thôi, mình xin… kiếu. Lễ lộc thì hoặc ở nhà, không bước ra khỏi nhà nửa bước hoặc vác ba lô biến khỏi Sài Gòn. Chen chúc vào mấy cái đám đông, tổn chỉ mất của mà thôi. Hehehe
 
Từ nhỏ đến lớn mình chưa hề có khái niệm vui tết. Uh, tết là dịp để nghỉ ngơi, thế thôi! Chứ tết mà để vui chơi thì… chưa hề nghĩ tới. Ngày xưa, lúc còn nhỏ, người ta thích tết vì tết có được quần áo mới, có được lì xì, được dắt đi chơi… còn mình thì nhà rất nghèo nên có quần áo mới đâu mà thích, được lì xì bao nhiêu thì trả lại cho ba mẹ hết vì… ba mẹ phải lì xì lại cho con của người ta. Tết lúc ấy là quãng thời gian cực nhất trong năm vì phải phụ dọn dẹp, chuẩn bị trang hoàng nhà cửa, hay phụ mẹ làm thức ăn để dành trong những ngày tết. Thế đấy, lớn lên thì kinh tế đỡ hơn tí nhưng bù lại, phải lì xì cho người khác. Hehehe. Có mà được yên với cái đàn em nheo nhóc ở phía sau… Thế đấy, chẳng thấy cái lý do gì để mà mình thích tết. Vậy mà đi đâu cũng thấy tưng bừng “Tết, tết, tết, tết đến rồi…”.
 
Mấy bữa nay nhận khá nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới, cái tin nhắn nào cũng nội dung na ná như nhau. Có khi nhận tin nhắn từ 2 người có cùng một nội dung, hoặc có người chuyển cái tin nhắn của người khác mà quên xóa phần tên của người gửi. Càng thấy, cái sự sáo rỗng của mấy cái tin nhắn “sinh sản vô tính”. Ngoài cái tin nhắn gửi cho mình, thì nó cũng được gửi cho nhiều người khác một cách vô cảm. Lúc mới rộ lên phong trào chúc tết bằng DTDD, mình cũng hào hứng trong cái trò chơi này lắm, nhưng dần dà, mình cảm nhận được cái sự sáo mòn & sáo rỗng trong việc sản xuất & gửi tin nhắn “spam” chúc tết. Mình thì chẳng trách những người gửi, nhưng tự nhủ trong lòng sẽ không tham gia vào mấy cái “game show” trên mạng GMS. Ý nghĩa thì chẳng có là bao, mà lại phí tiền nuôi mấy thằng cung cấp dịch vụ mạng vốn dĩ vô cùng củ chuối ở VN.
 
Mình luôn nghĩ, gặp mặt nhau rồi chúc tết vẫn hay hơn. Thế mà mỗi năm mỗi khác, mỗi năm mình càng kiệm lời chúc. Đành rằng biết là lời chúc là một nét văn hoá trong cái Tết của người Việt Nam, nhưng chúc nhiều quá, hào phóng lời chúc quá đâm ra giả tạo, khách khí. Đi đâu, gặp ai cũng một lời chúc hạnh phúc, sức khoẻ, thịnh vượng… Rồi người nào cũng như người nào, gặp ai cũng đến cái giai đoạn chúc nhau thì… giống như cái máy tính đã lập trình sẵn, bao nhiêu văn vẻ sắp sẵn trong đầu liên tục… phoọc ra. Ai ai cũng có cùng một nội dung. Chẳng biết người khác cảm thấy thế nào, chứ mình thì thấy vô cùng… xạo. Nói gì thì nói, chứ mình cũng quay theo cái guồng máy này thôi, tự nhiên bước ra khỏi cái guồng này thì cũng lạc lõng lắm.

S
uy cho cùng, lời chúc tết an khang, thịnh vượng, sức khoẻ dồi dào, tiền vô như nước, hạnh phúc tràn đầy… là một lời mong muốn đối tượng được chúc hưởng những đặc ân đấy, mà chúng ta quên rằng, để được những đặc ân ấy, bản thân đối tượng được chúc phải tự thân vận động. Thế nên, thay vì tung hô những lời chúc sáo rỗng, mình nên dặn dò họ thực hiện một cách thiết thực hơn. Ví như, thay vì chúc người ta gia đình hạnh phúc, thì hãy dặn dò họ biết giữ cái hạnh phúc của mình. Thay vì chúc họ sức khoẻ dồi dào, thì hãy dặn dò họ biết giữ gìn sức khoẻ, hay nên đi khám sức khoẻ thường xuyên. Thay vì chúc họ sung túc, tiền vô như nước thì hãy khuyên bảo họ nên cố gắng làm việc để kiếm ra tiền nhiều hơn… Vì những thứ như tiền bạc, hạnh phúc, sức khoẻ đâu có tự động đến với mình, mà mình phải tự thân vận động giữ nó, hoặc tạo ra nó.
 
Vậy đấy, mình chẳng thích gửi tin nhắn cho hàng loạt người trong cái list điện thoại di động của mình để gửi những lời nhắn sáo rỗng, khách khí. Nhưng chắc chắn một điều là những người bạn của mình, mình luôn mong họ những điều tốt đẹp nhất dù những điều này, mình không thích chuyển hóa nó thành lời nói.
 
-----------------------
 
Hèm, nhân dịp năm mới, bạn Saigonese xin kiểm điểm lại mình tí xem sao. Coi như đây là cuộc bình bầu “phê & tự phê”, “khen & tự khen” của mấy pác làm ở nhà nước.
 
Tính tình: Hình như càng già càng… khó ăn khó ở. Mình lúc nào cũng dễ dãi với người khác, nhưng sao khó khăn với bản thân ghê ah. Ai sao cũng được, chẳng có ý kiến… chứ bản thân thì cứ ép xác mình vào một khuôn phép nhất định. Đôi khi có những cái mình thích, mà coi lại thì thấy không được đành dùng lý trí kềm nén nó lại. Cái này người ta gọi là hội chứng “thích ngược đãi bản thân”.
 
Sức khoẻ: Sức khoẻ càng ngày càng kém đi. Cái bệnh máu cao & tim xì dzòi hình như cũng không ổn lắm. Để vô tết, rảnh rảnh lại đi làm cái test tổng quát lại coi sao. Mấy lần đi test, kết quả cũng mỹ mãn nhưng mà sao cứ cảm thấy không khoẻ như hồi còn trẻ. Sang năm phải cố gắng tập thể dục thường xuyên thôi. Ah, nghe nói cái hồ bơi đối diện trước công ty đã xây xong mái vòm, qua tết đi bơi lại… Vì sau cái tết ăn ngủ, cái “bầu” của mình tăng lên thêm vài tháng.
 
Tài chính: Tạm thời thì đầy đủ. Hehehe. Nói xạo đấy! Tiền bạc đối với mình luôn luôn trong tình trạng thiếu hụt. Nhưng ít nhất, trong thời điểm hiện tại thì chưa có nhu cầu sử dụng nhiều. Sắp tới sẽ có… chẳng biết có phải vay mượn ai không nhỉ? Chẹp, lần này mà không vay mượn ai được, chỉ có nước là phải bán… thân.
 
Gia đình: Trong tình trạng khá ổn. Ước gì cái tình cảm gia đình nó cứ ở trong cái tình trạng hiện tại mãi mãi.
 
Công việc: Năm vừa rồi là năm hoạt động ở mức khởi động. Năm nay sẽ có nhiều thay đổi vì mình phải tăng tốc lên nhiều hơn nữa, chứ không để ì ạch như năm vừa rồi. (theo mình đánh giá là như thế). Ngày mai trời lại sáng mà…
 
Tình cảm: Hừmm. Đen thui như cái mõm chó. Cái tình trạng tình cảm cúm của mình năm vừa qua đúng là tối thui như cái tiền đồ của Chị Dậu. Mà chẳng phải là năm vừa rồi đâu, mấy năm trước cũng thế thôi. Cũng luôn tự nhủ phải “refesh my life in this year…” nhưng không biết làm cách nào đây.
 
-------------------

Thôi, đầu năm, tui luôn mong bạn bè gần xa luôn giữ gìn sức khoẻ. Ai đang khổ đau vì tình yêu sẽ được thần Cupid bắn một mũi tên xuyên tim trong năm nay. Ai đang hạnh phúc vì tình yêu sẽ càng sung & sướng hơn. Mọi người cố gắng làm việc đề tiền bạc lúc nào cũng rủng rỉnh... thỉnh thoảng bao tui đi ăn một bữa. Hén! Túm lại dzị nha...