Trang

10 tháng 6, 2007

Mái ấm Hồng Ân

Ngồi nghe cô chủ nhiệm Ngọc Sương ngậm ngùi kể từng số phận, từng cuộc đời... nghe mà suýt rơi nước mắt theo cô.

Cô hiện có 2 mái ấm, một ở Tân Bình, một Tây Ninh. Mái ấm ở Tây Ninh lớn hơn vì có nhiều đất đai & có điều kiện kinh tế để nuôi hơn 50 em mồ côi hoặc bị cha mẹ bỏ rơi... Có đứa thì bố mẹ do không có điều kiện kinh tế, có đứa thì do bố mẹ vô ý sinh ra, có đứa thì mẹ bị hiếp dâm lúc 14 tuổi, đứa thì bị ruồng bỏ vì bệnh tật, có đứa bố mẹ là bụi đời, giang hồ... Mỗi em một hoàn cảnh, nhưng có một cái mái ấm chung nhất là tình thương của Bà Ngoại (Cô Sương).

Cách đây hơn 30 năm, khi cô là một phụ nữ ở tuổi 20 với nhiều nhiệt tình và hoài bão... trong một chuyến lặn lội công tác xã hội ở miền núi, do khuân vác những thùng hàng từ thiện nặng nề, cột sống cô đã bị trật khớp. Chỉ bị đau lúc đó, nên cô & mọi người chủ quan, làm nốt công việc cao quý của mình là chuyển những thùng hàng, những quà từ thiện đến tay những người nghèo miền núi. Về Sài Gòn, 2 chân cô càng ngày càng yếu dần. Chạy chữa mãi không khỏi, cuối cùng, cô phải nằm liệt giường hơn 30 năm nay... Trên giường bệnh, cô vẫn phải chăm sóc, thu nhận thêm các em nhỏ với cuộc sống không may mắn. Mấy đứa trẻ bị bỏ rơi trong bệnh viện, là người ta lại mang về mái ấm của cô, để nhờ nương tựa trong vòng tay nhân ái ấy..

Bé Hà, cô bé cười tươi trong hình là một đứa bé có hoàn cảnh đáng thương nhất. Người ta nhặt bé vào một buổi chiều tối trong một thùng rác ở Ngã Tư Bảy Hiền. Bé được mang vào nhà cô mà trên mình đầy vết sưng tấy do bị kiến lửa cắn. Cô kể, do da non nên không thể đắp thuốc hay quấn mền bé liên tục, nên chỉ có cách sưởi ấm bé bằng những hạt tiêu đâm nhuyễn, rồi rắc lên người... Ơn chúa, cô bé đã sống sót qua cơn nguy kịch đó để trở thành một bé gái mặt mày sáng sủa, lanh lợi đến tận bây giờ.

Rồi bé Nhung, cô bé bị bại não từ nhỏ, giờ vẫn không thể cầm nổi miếng bánh Orion để tự ăn, mà phải nhờ vào sự giúp đỡ của người khác... Cô nói, bác sĩ bảo bé Nhung bệnh tình sẽ thuyên giảm nếu không khí của mái ấm lúc nào cũng vui,
vì bé chỉ vui khi người ta vui, còn khi nghe ai khóc, bé cũng sẽ khóc thét theo...

Một vài bé là trẻ em đường phố được cô mang về cách đây vài năm, dù hiện tại sống trong tình thương của mái ấm, nhưng vẫn chưa hết sạch những toan tính ranh ma của trẻ đường phố, mà các bé đã được bố mẹ "huấn luyện" trước khi bỏ rơi... Trẻ lớn chăm sóc trẻ nhỏ, trẻ nhỏ chăm sóc trẻ nhỏ hơn... là công việc mà cô phân công cho từng em ở mái ấm.

Tại mái ấm Hồng Ân ở Tân Bình, cuộc sống chỉ vỏn vẹn có hơn chục em. Mái ấm ở đây chỉ là một nơi liên lạc, nhận thêm những em mồ côi, tật nguyền bị bỏ rơi. Để rồi, các em được chuyển lên Tây Ninh, và mái ấm ở Tây Ninh mới là mái ấm thật sự đối với các em vì nơi đó, cuộc sống thanh bình & không toan tính, không cạm bẫy sẽ giúp đỡ sữ phát triển tâm hồn ơ các em hơn. Ở trên đó, hơn 35 em đang được nuôi dưỡng bởi ba mẹ cô Sương, cùng người em trai út. Ba người đang làm công việc cao cả đó với những tình thương bao la nhất của con người....

Hỏi thăm thêm cô về việc cho con nuôi, cô dứt khoát không bao giờ cho trẻ cô nuôi làm con người khác. Cô nói, có thể cách đó hơi tiêu cực một tí, nhưng tâm lý của trẻ con không bao giờ muốn bị bỏ vào một hoàn cảnh mới để thích ứng. Hơn nữa, nếu cho các em đi, thì sau này một mai bố mẹ các em tìm lại, thì có phải là mất gốc, thiệt thòi cho các em... mặc dù trong lịch sử hơn 30 năm mái ấm thành lập, chưa có trường hợp nào các em tìm được nguồn gốc của mình....

Thế đấy! Kinh tế khó khăn thế đấy, mà cô Sương chỉ nhận thêm trẻ mồ côi về nuôi, chứ dứt khoát không cho đi...! Dù mọi người sống bằng tình thương của mạnh thường quân, của sự nhân ái của xã hội. Ngồi nói chuyện trong vòng gần 2 tiếng đồng hồ, mà có vài người ra vô, cho vài chục kg gạo, lúc thì một chiếc xe lăn kiến tường, lúc thì vài trăm nghìn đồng... Mới biết, vẫn còn có những người rất có tấm lòng chỉ để gió cuốn đi.

Cô bảo, các thành viên của trang web cho quà, trong đó có tập vở thật là quý lắm, vì hổm rày mấy đứa bé cứ đòi cô mua sách vở để học thêm. Tập sách đến với các em đúng với nhu cầu hiện tại, nên cô rất cảm kích những phần quà này...

Ra về, dặn dò cô giữ gìn sức khoẻ của mình mà lòng nghẹn ngào không nói được thành tiếng. Mong cô luôn nhiều sức khoẻ để những đứa trẻ trong mái ấm ấy được hưởng tình thương của Bà Ngoại, để những trẻ em mồ côi ngoài XH còn một bà tiên trong truyện cổ tích dang rộng vòng tay thương yêu.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét