23 tháng 6, 2013
16 tháng 6, 2013
Bài Tình Cho Giai Nhân
Nhạc & Lời : Quốc Bảo
Con trăng rất già mà còn hào hoa
Con sông rất già mà tuôn lượt là
Còn ta riêng ta còn em riêng em
Em rất buồn mà tình cứ ươm
Thân ta đã buồn mà lòng vẫn son
Con trăng rất tròn dù lòng héo hon
Thương vẫn trọn chẳng oán không hờn.
Em ơi mỗi chiều cuộc đời mỗi xiêu
Nhưng em mỹ miều lòng ta cứ yêu
Này ta dệt chiếu chờ em yêu kiều
Này em dệt gấm mời em sang nằm
Ta gieo mầm tình sâu nghĩa thâm
Ơi em xa gần đời thay lắm lần
Tình thay gió lộng.
Ơi em vất vả nở đời quỳnh hoa
Ơi em rất lạ hiểu được lòng ta.
Con trăng rất già mà còn hào hoa
Con sông rất già mà tuôn lượt là
Còn ta riêng ta còn em riêng em
Em rất mềm dậy nghìn sóng lên
Em trông rất hiền lòng sao chóng quên
Con trăng tiếc em ngày rằm réo tên
Trăng đã hẹn ngàn kiếp cũng đền.
Chân em rất dài thị thành ngất ngây
Vai em rất đầy ngủ vùi tóc mây
À ơi ngọt tiếng gọi xuân trăm miền
À ơi đời úa cần em sang mùa
Ai lên đường thả tình bốn phương
Ơi ai vô thường lòng ai khó lường
Lòng ai trễ muộn.
Ơi em mát rượi đẹp màu lụa tươi
Mong em nói cười nhẹ nhàng thảnh thơi.
8 tháng 6, 2013
4 tháng 6, 2013
2 tháng 6, 2013
Một ngày mưa lang thang
Du mục
Bầu trời chiều sau cơn mưa tháng 6
Thành phố tôi yêu
DU MỤC
Sáng tác: TRỊNH CÔNG SƠN
1. Đàn bò vào thành phố
Đêm buồn vắng buồn hơn
Đàn bò vào thành phố
Không còn ai hỏi thăm
Đàn bò tìm dòng sông
Nhưng dòng nước cạn khô
Đàn bò bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Rồi một hôm đứng mơ mây ngàn
2. Một người vào thành phố
Đếm từng bước buồn tênh
Một người vào thành phố
Không còn ai người quen
Người tìm về đồng xanh
Nhưng đồng đã bỏ không
Rồi người bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
Người chợt nghe xót xa đất mình
ĐK: Ôi quê hương đã lầm than
Sao còn, còn chiến tranh
Mẹ già hết chờ mong
Đã ngủ yên
Mẹ già mãi ngủ yên
Buông lời ru cho muôn năm
Buông vòng nôi cho hư không
Cho hư không
Buông bàn tay
Con đi hoang
Con đi hoang một đời
Con đi hoang phận này
3. Đàn bò vào thành phố
Reo buồn tiếng hạt chuông
Một người vào thành phố
Nghe hồn giá lạnh băng
Người tìm về đầu non
Nhưng rừng đã bỏ hoang
Rồi người bỗng hết buồn đã hết buồn
Người lặng nghe đá lên trong mình
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)