Trang

12 tháng 7, 2011

Mưa đêm



Photobucket

 
12:12 AM

Khuya…. Bên ngoài trời vẫn mưa rả rích…

Hôm nay dù không uống cà phê lúc tối, thế mà không hiểu sao lại bị mất ngủ. Lúc nãy đi trên đường về, tự dưng trong lòng xốn xang khôn tả… Đã qua rồi cái thời “tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn” lâu lắm, nhưng tự dưng hôm nay cái cảm giác ấy lại len lỏi trong tâm trí & tinh thần của mình… Hình như, mình sắp đánh mất cái gì đó. Mãi mãi và mãi mãi…

1:30 AM…
 
Vẫn cố ép mình vào giấc mộng an lành để sáng mai còn đủ tỉnh táo để làm việc, nhưng hình như những gì càng cố ép thì càng thất bại... Nhìn ra ngoài cửa sổ từ phòng mình, trời vẫn tối đen, mưa vẫn rơi đều, rả rích & rả rích. Bất giác chợt nhớ tới bài hát Cầu Vồng Khuyết “Đã khuya rồi, sao ngồi đếm sao?.. Đếm xong rồi mới thấy tào lao…” Ủa, mà trời hôm nay có sao đâu mà đếm?

Bắt đầu cảm thấy áp lực với chính mình, kể từ khi việc kinh doanh và tình cảm của mình bắt đầu đơn độc. Đôi khi mình cũng tự hỏi, có phải cái sự cô độc này do chính mình tạo ra, khi mình luôn tỏ ra hoài nghi với cái thế giới chung quanh về nhân tình thế thái? Áp lực, đôi khi cần một lời nói xoa dịu. Mệt mỏi, đôi khi cần điểm tựa để ngày mai lại tiếp tục chinh chiến trên cái thương trường cay nghiệt này… Nhưng, chung quanh mình đã minh chứng nhiều điều… lời nói xoa dịu nào rồi cũng sẽ thoáng bay, điểm tựa nào rồi cũng chôn vùi theo năm tháng.

Người ta bảo, sinh ra làm người đã khổ, làm người nhạy cảm còn khổ hơn… thế mà ông trời lại ban tặng cái món quà mà mình chẳng hoan nghênh chút nào... Đôi khi, với con người chung một nỗi đau, người nhạy cảm đau nỗi đau gấp mười… Thế mà, dù đau những nỗi đau đời thường ấy  cũng không dám bày tỏ với bất kỳ ai. Vẫn bộ mặt không-thấy-tổ-quốc-khi-cười, có ai biết được đằng sau lớp mặt nạ ấy là những vết sẹo của một tâm hồn khuyết tật.

2:00 AM…

Mở bài nhạc “Khúc Mưa” của Phú Quang

Tháng sáu mưa, mưa
Giá trời đừng mưa, và em đừng nhớ
Trời không mưa, và em không nhớ, anh còn biết làm gì?
Em như hạt mưa trên phố khuya,
Nuôi kỷ niệm, bám hoài trí nhớ.
Kỷ niệm như rêu, anh níu vào trượt ngã…
Tình xưa giờ quá xa

Hoa cúc vườn nhà ai, thả từng chùm cho anh thương áo em vàng.
Tháng sáu trời buồn, tháng sáu riêng em
Bầy chim sẻ hiên nhà bay mất. Như em, như em…

Khuya. Khi mọi người đã đi ngủ hết thì cũng là lúc mình lại mở bung ra những kỷ niệm đã được gói ghém cẩn thận & cất vào một góc khuất của tâm hồn… Ngồi nhìn ngắm nó, thả nó trôi theo từng giai điệu, nốt nhạc của những bài hát mà đã từng là cứu cánh của mình… Rồi lát nữa thôi, khi đã nhìn ngắm thỏa thích rồi, lại lẳng lặng thu gom & gói ghém mớ bòng bong ấy mang đi cất lại chổ cũ… Rồi sáng mai, lại đeo cái mặt nạ tươi cười và hòa nhập vào xã hội.

Hy vọng trời mau sáng…

 






2 tháng 7, 2011

Đóa Hoa Vô Thường


 
Photobucket

Đóa hoa vô thường
Photobucket
Photobucket

E ấp
Photobucket

Bướm sen
Photobucket

Một kiếp hoa
Photobucket

Già và trẻ
Photobucket

Nghị lực
Photobucket

Ba thế hệ
Photobucket