(Click here to play the song)
Nhạc và Lời: Trịnh Công Sơn
-----------------------------
Nhạc và Lời: Trịnh Công Sơn
-----------------------------
Nỗi nhớ về em lại lãng đãng trong anh nữa rồi em ạ!
Sài Gòn chiều nay chuyển mưa nhiều lắm. Trời mây đen giăng kín, lại vần vũ nữa, chắc là lát nữa mưa sẽ lớn lắm. Anh vẫn còn nhớ như in ngày xưa em từng nói, em rất thích mưa Sài Gòn, vì mưa cũng giống như những cô gái Sài Gòn, đỏng đảnh nhưng mau quên…. Nhưng chắc giờ, ở phương ấy, em không còn thích mưa Sài Gòn nữa…
Uhm, Sài Gòn bây giờ thay đổi nhiều: kẹt xe nhiều hơn, khói bụi nhiều hơn, cao ốc nhiều hơn, ồn ào đông đúc hơn xưa… nhưng mưa Sài Gòn thì vẫn như thế: ào ạt nhưng mau tạnh. Chiều nay, anh đi làm về mà chưa về nhà vội… chẳng hiểu ai xuôi thế nào anh lại đi vào những con đường mà chúng ta thường đi qua, để rồi bất giác thẫn thờ khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc…
Mắc cơn mưa hôm qua, ít thôi, mà hôm nay anh chắc anh sắp sốt. Thì cũng phải thôi, cảm vì “nàng mưa Sài Gòn” mà. Cũng đáng kiếp! Đúng không em? Ai bảo đi mưa mà không chịu mặc áo mưa? Cũng giống như ai bảo yêu mà không giữ lại chút tình cảm nào để dành lại cho riêng mình?
Em còn nhớ, hay em đã quên? nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng,
Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân, nhớ đèn đường từng đêm thao thức,
Sáng cho em vòm lá me xanh.
Em còn nhớ hay em đã quên?
Bên hàng xóm đôi khi ghé thăm.
Có hai mùa vẫn đi về, có con đường nằm nghe nắng lên…
Em ra đi, nơi này vẫn thế
Lá vẫn xanh trên con đường nhỏ Vườn xưa vẫn có tiếng mẹ ru, Có tiếng em thơ, Có chút nắng trong tiếng gà trưa.
Em còn nhớ hay em đã quên? nhớ đường dài qua cầu lại nối
Nhớ những con sông nối bao dòng kênh, nhớ ngựa thồ ngoại ô xa vắng Nối xôn xao hàng quán đêm đêm.
Em còn nhớ hay em đã quên? Trong lòng phố mưa đêm trói chân.
Trước hiên nhà nước dâng tràn, phố bỗng là dòng sông uốn quanh.
Tạt ngang quán cà phê ở một góc phố đầy lá rụng mà ngày xưa chúng ta thường ghé, chợt nghe Mỹ Linh thì thầm bài hát này, anh cũng bàng hoàng giật mình tự hỏi liệu em còn nhớ, hay em đã quên…? Ngoài trời mưa như trút nước…
Em còn nhớ hay em đã quên? khi chiều xuống bên sông nước lên
Én nô đùa giữa phố lạ, có nắng vàng lạc trên lối đi.
Em ra đi nơi này vẫn thế
Vẫn có em trong tim của mẹ Thành phố vẫn có những giấc mơ
Vẫn sống thiết tha, Vẫn lấp lánh hoa trên đường đi.
Em còn nhớ hay em đã quên? nhớ Sài gòn những chiều lộng gió
Lá hát như mưa suốt con đường đi, có mặt đường vàng hoa như gấm
Có không gian màu áo bay lên.
Em còn nhớ hay em đã quên?
Quê nhà đó, năm xưa có em, có bóng dừa, có câu hò, có con đò chở mưa nắng đi…
Có khi nào, ở nơi phương xa ấy em nhớ về Sài Gòn thân thương này không? Ở nơi đó, vẫn còn một người biết rằng dù sự ra đi ấy là biền biệt, vẫn âm thầm chờ mong em trở lại, vì những kỷ niệm ngày xưa vẫn còn đeo đẳng và ám ảnh người ấy theo trọn một kiếp người. Nhiều người bảo đó là khờ khạo… uh, thì chắc vậy, nhưng người ấy luôn tin rằng một tình yêu đích thực thì chẳng bao giờ toan tính, ai khờ, ai khôn trong tình yêu ấy, phải không em?
Mưa như trút nước, trói chân kẽ lãng tử lang thang trong vài con phố quen thuộc của Sài Gòn, trói chân ngay trong quán cà phê kỷ niệm để bắt kẽ lãng tử ấy xem lại những đoạn phim của quá khứ, mà đôi khi, người ấy tưởng chừng như cất những hồi ức vào góc khuất của riêng mình… Hình như, có 2 người cũng mới bước vào quán trú mưa giống như chúng ta ngày xưa vậy …
Sài Gòn đang trong giữa mùa mưa, chắc là còn vài tháng mới hết mùa mưa, em nhỉ? Bây giờ, thì anh cũng bắt đầu thích mưa rồi đấy. Nhưng đôi khi, sự bắt đầu ở nơi này là một sự kết thúc ở chỗ khác…Nên, khi anh bắt đầu thích mưa, thì cũng có người bắt đầu không thích mưa nữa. Chẳng biết nơi phương trời ấy, mưa có giống Sài Gòn không? Để có ai nhớ đến người Sài Gòn không?… Xa quá rồi, lâu lắm rồi, và làm sao anh gửi được mưa Sài Gòn cho em đây? ...
Sài Gòn chiều nay chuyển mưa nhiều lắm. Trời mây đen giăng kín, lại vần vũ nữa, chắc là lát nữa mưa sẽ lớn lắm. Anh vẫn còn nhớ như in ngày xưa em từng nói, em rất thích mưa Sài Gòn, vì mưa cũng giống như những cô gái Sài Gòn, đỏng đảnh nhưng mau quên…. Nhưng chắc giờ, ở phương ấy, em không còn thích mưa Sài Gòn nữa…
Uhm, Sài Gòn bây giờ thay đổi nhiều: kẹt xe nhiều hơn, khói bụi nhiều hơn, cao ốc nhiều hơn, ồn ào đông đúc hơn xưa… nhưng mưa Sài Gòn thì vẫn như thế: ào ạt nhưng mau tạnh. Chiều nay, anh đi làm về mà chưa về nhà vội… chẳng hiểu ai xuôi thế nào anh lại đi vào những con đường mà chúng ta thường đi qua, để rồi bất giác thẫn thờ khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc…
Mắc cơn mưa hôm qua, ít thôi, mà hôm nay anh chắc anh sắp sốt. Thì cũng phải thôi, cảm vì “nàng mưa Sài Gòn” mà. Cũng đáng kiếp! Đúng không em? Ai bảo đi mưa mà không chịu mặc áo mưa? Cũng giống như ai bảo yêu mà không giữ lại chút tình cảm nào để dành lại cho riêng mình?
Em còn nhớ, hay em đã quên? nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng,
Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân, nhớ đèn đường từng đêm thao thức,
Sáng cho em vòm lá me xanh.
Em còn nhớ hay em đã quên?
Bên hàng xóm đôi khi ghé thăm.
Có hai mùa vẫn đi về, có con đường nằm nghe nắng lên…
Em ra đi, nơi này vẫn thế
Lá vẫn xanh trên con đường nhỏ Vườn xưa vẫn có tiếng mẹ ru, Có tiếng em thơ, Có chút nắng trong tiếng gà trưa.
Em còn nhớ hay em đã quên? nhớ đường dài qua cầu lại nối
Nhớ những con sông nối bao dòng kênh, nhớ ngựa thồ ngoại ô xa vắng Nối xôn xao hàng quán đêm đêm.
Em còn nhớ hay em đã quên? Trong lòng phố mưa đêm trói chân.
Trước hiên nhà nước dâng tràn, phố bỗng là dòng sông uốn quanh.
Tạt ngang quán cà phê ở một góc phố đầy lá rụng mà ngày xưa chúng ta thường ghé, chợt nghe Mỹ Linh thì thầm bài hát này, anh cũng bàng hoàng giật mình tự hỏi liệu em còn nhớ, hay em đã quên…? Ngoài trời mưa như trút nước…
Em còn nhớ hay em đã quên? khi chiều xuống bên sông nước lên
Én nô đùa giữa phố lạ, có nắng vàng lạc trên lối đi.
Em ra đi nơi này vẫn thế
Vẫn có em trong tim của mẹ Thành phố vẫn có những giấc mơ
Vẫn sống thiết tha, Vẫn lấp lánh hoa trên đường đi.
Em còn nhớ hay em đã quên? nhớ Sài gòn những chiều lộng gió
Lá hát như mưa suốt con đường đi, có mặt đường vàng hoa như gấm
Có không gian màu áo bay lên.
Em còn nhớ hay em đã quên?
Quê nhà đó, năm xưa có em, có bóng dừa, có câu hò, có con đò chở mưa nắng đi…
Có khi nào, ở nơi phương xa ấy em nhớ về Sài Gòn thân thương này không? Ở nơi đó, vẫn còn một người biết rằng dù sự ra đi ấy là biền biệt, vẫn âm thầm chờ mong em trở lại, vì những kỷ niệm ngày xưa vẫn còn đeo đẳng và ám ảnh người ấy theo trọn một kiếp người. Nhiều người bảo đó là khờ khạo… uh, thì chắc vậy, nhưng người ấy luôn tin rằng một tình yêu đích thực thì chẳng bao giờ toan tính, ai khờ, ai khôn trong tình yêu ấy, phải không em?
Mưa như trút nước, trói chân kẽ lãng tử lang thang trong vài con phố quen thuộc của Sài Gòn, trói chân ngay trong quán cà phê kỷ niệm để bắt kẽ lãng tử ấy xem lại những đoạn phim của quá khứ, mà đôi khi, người ấy tưởng chừng như cất những hồi ức vào góc khuất của riêng mình… Hình như, có 2 người cũng mới bước vào quán trú mưa giống như chúng ta ngày xưa vậy …
Sài Gòn đang trong giữa mùa mưa, chắc là còn vài tháng mới hết mùa mưa, em nhỉ? Bây giờ, thì anh cũng bắt đầu thích mưa rồi đấy. Nhưng đôi khi, sự bắt đầu ở nơi này là một sự kết thúc ở chỗ khác…Nên, khi anh bắt đầu thích mưa, thì cũng có người bắt đầu không thích mưa nữa. Chẳng biết nơi phương trời ấy, mưa có giống Sài Gòn không? Để có ai nhớ đến người Sài Gòn không?… Xa quá rồi, lâu lắm rồi, và làm sao anh gửi được mưa Sài Gòn cho em đây? ...