Trăng lượn lờ
Như cô đào hát lẳng đêm qua
Vứt xiêm y
Em bước ra từ dãy ngân hà - sân khấu.
Nhẹ nhàng và từ tốn.
Bàn tay ánh vàng…. mơn trớn da thịt anh.
Hơi ấm lạ
Mang từ trong đêm tối rất xanh
Ủi thẳng những nếp nhàu và màu hoen ố
Lẫn trong tim kẻ dại
Đang nằm thoi thóp chờ chút hơi thở tình si.
Rượu nào đâu khiến lãng tử ướt mi?
Nước mắt chảy ngược vào trong
Nên ta cũng đâu còn kịp khóc!
Giật mình và thảng thốt
Nỗi cô đơn chắc ta không độc thoại?
Vì vầng trăng này
Cũng đã góa từ lâu…
Như cô đào hát lẳng đêm qua
Vứt xiêm y
Em bước ra từ dãy ngân hà - sân khấu.
Nhẹ nhàng và từ tốn.
Bàn tay ánh vàng…. mơn trớn da thịt anh.
Hơi ấm lạ
Mang từ trong đêm tối rất xanh
Ủi thẳng những nếp nhàu và màu hoen ố
Lẫn trong tim kẻ dại
Đang nằm thoi thóp chờ chút hơi thở tình si.
Rượu nào đâu khiến lãng tử ướt mi?
Nước mắt chảy ngược vào trong
Nên ta cũng đâu còn kịp khóc!
Giật mình và thảng thốt
Nỗi cô đơn chắc ta không độc thoại?
Vì vầng trăng này
Cũng đã góa từ lâu…