Trang

7 tháng 12, 2006

Khi ta ba mươi


Tặng tôi

Sinh nhật tô màu ta tuổi ba mươi
Hồn sinh nhật thổi vào lòng rát rạt
Ý chí yêu thương cũng dần nặng hạt
Nhưng tình yêu sao vẫn nép bên đời?

Đàn ông bắt đầu chạm tuổi ba mươi
Là tấm chăn đắp nhiều niềm mong đợi
Tuy mùa đông vẫn còn xa vời vợi
Sao chăn mềm chưa dệt nỗi thành công?

Sinh nhật buồn ba mươi ngọn nến không
Chưa dám thắp... sợ không ai cùng thổi
Ước chi đây cho một đời trôi nổi
Vật vã đêm, xé nát nỗi mong chờ

Đàn ông ba mươi bắt đầu biết thờ ơ
Thờ ơ với cả thơ mình sáng tác
Nhưng biết rằng khi ngày mai sẽ khác
Vẫn có người cũng thích..thờ ơ... thơ.

Ba mươi tuổi rồi... mà lại mộng mơ
Cũng nghĩ đến ngày mai trời lại sáng
Em sẽ nhốt những cơn mưa khô hạn
Chờ anh đón về cơn giông tình yêu....

Sinh nhật đen không em, không có em..... (*)

(*) Ý thơ từ bài hát Sinh Nhật Đen, tác giả: Phú Quang

27 tháng 6, 2006

Vỡ

Tặng tôi

Vậy là vỡ - một nửa vầng trăng khuyết!
Làm lan dài bóng định mệnh đời ta
Trái tim sầu khóa chặt chút phôi pha
Treo lơ lửng chìa vạn năng mở cửa.

Vậy là vỡ - nửa trái tim màu lửa
Tiếng lá lòng xào xạc buổi chia tay
Mây vẫn bay và ta vẫn có hay?
Trái tim ấy ai ném qua cửa sổ.

Vậy là vỡ - nửa tình yêu loang lổ
Rớt bên thềm - ô cửa sổ màu xanh
Nắng trên cao, nắng cũng hoá mong manh
Nhưng chẳng thể xoá vết loang tình cũ.

Vậy là vỡ - nửa đời ta lam lũ
Cóp nhặt đời, cóp nhặt cả tình yêu
Tháng ngày buồn, quần quật chốn cô liêu
Ngày nào đó, vô tình ta đánh mất.

26 tháng 6, 2006

Thơ hấp hối

Con tim khờ khạo
Tìm tiếng thở dài trong sục sạo
Để vun vén cho mình
Chút hơi thở lúc lấy hết bình sinh
Sức tàn yếu dần......
Hấp hối triền miên....

Con tim mù loà
Khóc cho mình bởi hai chữ điêu ngoa
Mà người ta vồ vập nhau
Đem dành tặng nhau trong lần đầu gặp gỡ
Nhịp đập nhẹ dần....
Hấp hối triền miên....

Con tim rướm máu
Vết thương lòng còn đau đáu nỗi nhớ mong
Người lạnh lùng cầm vật nhọn
Gọi bằng dao
Cứa sâu vào nơi chứa nhiều tổn thương nhất
Hơi thở nhẹ dần...
Hấp hối triền miên....

Con tim cựa quậy
Dấy lên cơn co giật và những cử động cuối cùng
Âm ba thôi vẫy tay tiễn biệt
Để đưa về nơi an nghỉ yên bình
Níu kéo cũng lơi dần...
Hấp hối lại triền miên....

Em khóc oà giả tạo ngỡ như điên.
Tiếng nấc cũng giả đến nghẹn ngào như thật
Giả tạo đến si mê,
Giả tạo đến cuống quýt
Trước người chẳng phân biệt được kịch và đời.

Hấp hối nhẹ nhàng,
Trái tim hấp hối vẫn đa mang.
Còn vài khoảnh khắc để chuyển thành... tắt thở
Vẫn còn đó con tim rộng mở
Có hồi sinh sớm muộn gì thì.....cũng... tùy em!

27 tháng 2, 2006

Sỏi và Đá

Đá thinh lặng ngủ yên đời đá tảng
Sỏi trở mình thức giấc kiếp sỏi non
Đá của ngày xưa,
Đá đâu có phai mòn
Sỏi chết lặng… đá ngày xưa vô tri quá!

Lối nhỏ anh và em đi đầy hoa lá
Đêm nhẹ nhàng tẩm sỏi đá màu trăng
Đá trong anh, ướt đẫm chút sương giăng
Em là sỏi,
Cũng muốn hoá mềm anh thô ráp.

Hai thực thể cạnh nhau nhưng không dung nạp
Vì đời sỏi đá luôn lỗi nhịp cùng nhau
Có bao giờ đá tảng lại thấy đau?
Khi sỏi non thôi không nhờ trăng giúp sáng.

Đá ngày nay có rêu phong làm bạn
Chẳng bao giờ nhớ góc sỏi ngày xưa
Đợi bao lâu để hoá kiếp bằng mưa?
Gột sạch sẽ bụi lẻ loi đời sỏi.

Đá vô tri hình ảnh mờ sương khói
Sỏi xới đêm chôn một cõi thương đau
Đá sỏi ngày sau, cũng có cần nhau? (*)
Chỉ biết đá nay không cần sỏi nữa ……


(*) Mượn lời nhạc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

7 tháng 2, 2006

Bình an tôi


Tôi đi tìm bình an
Bình an trong giấc mộng
Bóng chiều không lồng lộng
Mà sao lạnh hồn ai?

Bình an vác trên vai
Mang yên lành lên tóc
Tình yêu tôi độc mộc
Mà sao có tranh giành?

Giấc ngủ trọ trong anh
Đến bao giờ tỉnh giấc
Sẽ là lúc tôi mất
Có còn được bình an?

Nắng cuối ngày dần tan
Đêm sẽ buồn biết mấy
Tôi chắc không nhìn thấy
Bóng tôi tạt qua đời

Hai tiếng bình an ơi
Nhẹ nhàng thôi quá đỗi
Tâm hồn mình u tối
Sẽ tìm lại bình an….

20 tháng 1, 2006

Lạc


Thân tặng những ai đang "lạc lối"

Con đò lạc mất dòng sông
Lục bình lạc mất màu bông tím chiều
Nhân nghĩa lạc mất tình yêu
Buồn thương lạc mất trăm điều đắng cay
Men rượu lạc mất cơn say
Đêm thâu lạc mất ngàn ngày tiễn đưa
Tiếng gà lạc mất ban trưa
Thiếu nghĩa lạc mất ơn vừa với ơn
Tình yêu lạc mất giận hờn
Bướm ong lạc mất chuyện vờn bên hoa
Chẳng thành thật, lạc điêu ngoa
Mẹ buồn lạc mất tình cha suốt đời
Tình chẳng đầy, lạc tình vơi
Giếng sâu lạc mất, kiếp đời sợi dây
Trăng lạc sao ở nơi đây
Ta vui lạc lối em gây chút tình…

17 tháng 1, 2006

Mắt Lạnh


Mắt em chôn mùa đông
Tình em mang mùa hạ
Chút lòng da diết quá.
Gọi trong hồn xót xa

Mắt lạnh khóc tình qua
Nước mắt hoá thành đá
Chảy ngắn dài biển cả
Chìm sâu bể mênh mông.

Mắt em còn lạnh không?
Buốt tim anh thuở ấy
Có khi nào nhìn thấy
Một mảnh tình con con

Gió buồn thổi đầu non
Mang hơi lạnh phương Bắc
Lạc nhẹ vào trong mắt
Ở luôn tận bây giờ.

Mắt em lạnh thờ ơ
Tim em vẫn rộng mở
Tình cờ anh không nhớ
Chúng ta bước qua nhau…

16 tháng 1, 2006

Nguyên và nửa

Nguyên hay nửa?
Chẳng qua cũng chỉ là một nửa.
Hai nửa tình ráp lại mới thành nguyên
Trọn vẹn đâu chỉ phảng phất ưu phiền
Đời mộng tưởng.
Hoá vàng kiếp cát bụi.

Một nửa của Nguyên ơi,
Người đâu để tình duyên chơi vơi thế?
Gió đông chiều xế bóng cả đường đi
Nhẹ chân êm trên cỏ rối xanh rì
Tàn cuộc hẹn
Trở về thân còm cõi….

Nửa mất lối,
Tình xanh đâu còn nguyên trọn vẹn?
Đêm không dài, cũng bay hết hơi men
Gấp lại đời Nguyên,
Gấp lại những muộn phiền
Rồi đời ấy, lại chỉ còn một nửa….